" quê hương mỗi người chỉ một,như là chỉ một mẹ thôi..." Quê hương,hai từ đơn giản nhưng thiêng liêng làm sao. Tôi yêu quê hương ,yêu những dải lúa chín vàng ươm,tôi yêu hàng cây,tiếng lá cây xào xạc cho tôi cái cảm giác bình yên quen thuộc hiếm có. và có lẽ,tôi thực sự rung động với cảnh buổi trưa hè khi tôi ngồi bên gốc cây đa cùng lũ bạn. Buổi trưa là thời gian mà đám bạn cùng tôi lũ lượt kéo nhau đi chơi,cùng ngồi trên chiếc xe đạp vi vu khắp xóm. buổi trưa hè nắng chang chang,hương lúa thơm ngào ngạt cả vùng quê. Những bông lúa nặng trĩu từng hạt chen chúc nhau chờ thu hoạch tạo ra một bức tranh như một tấm thảm vàng lụa trải dài trên mặt đất. Tôi yêu thiên nhiên lắm nên mỗi lần đi qua từng hàng cây,lòng tôi xao xuyến không dứt. Chút gió nhẹ thi thoảng đi qua,từng chiếc cây như vẫy gọi tâm hồn bé bỏng của tôi khiến tôi có cảm giác vui vẻ,mát mẻ cùng nó. Những cây bàng ,cây phượng bên các trường học điềm tĩnh,nghỉ ngơi sau gần một năm ở bên cạnh dạy dỗ những đứa trẻ. Nó như bố mẹ thứ 2 của đám trẻ,tôi đi qua có cảm giác yên tĩnh đến lạ thường thật thích. Cứ xấp chiều,gió nhè nhẹ bắt đầu thổi ngang qua từng bông lúa,từng ngọn cây như đang hát hò,vui vẻ ,như đang chơi đùa với lũ trẻ chúng tôi. Ôi,một cảm giác thật yên bình mà chỉ có ở quê tôi mới có....