Câu 1: Câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất. Người kể chuyện là người chứng kiến trực tiếp sự việc, tuy nhiên, không có thông tin cụ thể về người kể chuyện.
Câu 2: Khi nhận được hành động chìa tay xin của ông lão ăn xin, cậu bé đã cư xử một cách trung thực và thật lòng với ông lão. Cậu ta lục hết túi, không còn gì để cho ông lão và nói lên sự thật với ông rằng cậu không có gì để cho ông.
Câu 3: Câu nói "Như vậy là cháu đã cho lão rồi" của ông lão có nghĩa là việc cậu bé không có gì để cho ông lão cũng là một hành động tốt. Việc cậu bé không giả vờ hay giấu diếm gì mà thật lòng nói lên sự thật, cho thấy sự trung thực và tôn trọng đối với người khác. Ông lão vui mừng và cảm kích vì được đối xử một cách trung thực và tử tế.
Câu 4: Bài học mà ta có thể rút ra từ câu chuyện này là tôn trọng và giúp đỡ người khác không nhất thiết phải là việc đưa ra một khoản tiền hay một món quà. Đôi khi chỉ cần sự chân thành, trung thực và tôn trọng, chúng ta đã đóng góp được một phần nhỏ vào sự giúp đỡ người khác. Chúng ta cần luôn có lòng nhân ái và sẵn sàng giúp đỡ người khác trong khó khăn.