Đà Lạt, thành phố mộng mơ mà em đã nghe nhắc đến nhiều. Nhưng mãi mùa hè vừa rồi em mới có dịp đến cùng đoàn cơ quan của bố. Chuyến đi để lại trong em nhiều kỉ niệm đáng nhớ.
Xe lên đến đỉnh đèo, thành phố Đà Lạt hiện ra quanh co nhiều dốc, ẩn hiện trước mắt là những mái nhà ngói đỏ, những tòa nhà cao tầng sau những vòm lá xanh. Buổi chiều hôm đó vì đi đường xa thấm mệt, cả đoàn nghỉ lại một đêm ở khách sạn, chuẩn bị chu đáo cho buổi tham quan ngày hôm sau.
Hôm sau, lúc trời còn mờ sương, xe đưa đoàn đi xung quanh khu rừng Đồi Cù, men theo bờ hồ Xuân Hương. Mặt hồ bàng bạc, lăn tăn gợn sóng. Trên bãi cỏ, vài chú ngựa trắng ung dung gặm cỏ quanh hồ. Thấy đông người, các chú ngước cặp mắt ngây thơ lên nhìn. Cái nhìn chăm chú như muốn hỏi xem khách từ nơi nào đến vậy. Em nhanh nhảu nhờ bố chụp cho mấy kiểu ảnh với các chú ngựa bạch hiếm có.
Tiếp đó là đến thác Cam Ly. Dòng nước đổ xuống, bọt tung trắng xóa. Các hòn đá rêu xanh như làm duyên thêm cho dòng chảy. Gần đấy là vườn hoa với rất nhiều loài hoa khoe sắc. Một ngày trôi qua thật nhanh chóng. Hôm sau đoàn tiếp tục tham quan thác Đa-tan-la. Thác này nổi tiếng dốc cao. Em leo núi không quen thành thử hai chân mỏi nhừ, nhưng bù lại được ngắm cảnh đẹp hiếm thấy. Thác từ trên cao đổ mạnh xuống vách đá thẳng đứng, bọt nước trắng xóa, bắn vào mặt em mát rượi.
Rời Đà Lạt đã mấy tháng rồi mà trong em vẫn còn nguyên những hình ảnh đẹp đẽ, tươi mới về mảnh đất hiếm có này. Em mong Đà Lạt mãi đẹp và yên bình như thế.