Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về một lần em mắc lỗi

viết tập làm văn
Kể về một lần em mắc lỗi
6 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
131
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một lần em mắc lỗi

Trong cuộc sống hàng ngày, không ai có thể tránh khỏi việc mắc lỗi. Và em cũng không phải là ngoại lệ. Hôm đó, em đã trải qua một trải nghiệm đáng nhớ khi mắc lỗi và học được một bài học quý giá.

Đó là một ngày đẹp trời, trời nắng và gió nhẹ thổi qua. Em đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi thi cuối cùng của môn Toán. Em đã học cẩn thận, làm bài tập và tự tin rằng mình đã sẵn sàng để đối mặt với bài thi.

Tuy nhiên, không may, em đã mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn. Trong lúc đang làm bài thi, em đã nhầm lẫn giữa hai công thức quan trọng. Em đã sử dụng công thức sai và kết quả là em đã làm sai toàn bộ bài tập.

Khi nhận ra sai lầm của mình, em cảm thấy thất vọng và tức giận với chính mình. Em đã dành nhiều thời gian và công sức để học và chuẩn bị cho bài thi này, nhưng một sai lầm nhỏ đã phá hủy tất cả.

Tuy nhiên, thay vì chìm trong sự thất vọng, em đã quyết định học từ sai lầm của mình. Em đã ngồi lại và xem xét kỹ lưỡng để hiểu rõ vì sao em lại nhầm lẫn. Em đã nhận ra rằng em đã không đọc kỹ đề bài và đã vội vàng làm bài mà không suy nghĩ kỹ.

Từ bài học này, em đã nhận ra rằng việc đọc kỹ và hiểu rõ đề bài là rất quan trọng. Em đã học được rằng không nên vội vàng và cần phải suy nghĩ kỹ trước khi làm bất kỳ việc gì. Em đã nhận ra rằng mắc lỗi là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống và điều quan trọng là học từ những sai lầm đó.

Từ đó, em đã quyết tâm không để sai lầm này làm mất đi sự tự tin và động lực của mình. Em đã học cách chấp nhận và học từ sai lầm, và không để nó làm mất đi niềm đam mê và khát khao thành công của mình.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ và không có sai lầm. Nhưng điều quan trọng là chúng ta học từ những sai lầm đó và không để chúng làm mất đi động lực và niềm tin vào bản thân. Em đã học được bài học quý giá từ lần mắc lỗi đó và em tin rằng điều đó sẽ giúp em trưởng thành và thành công hơn trong tương lai.
1
2
Phùng Minh Phương
03/09/2023 10:21:18
+5đ tặng

Mỗi người đều đã từng mắc phải lỗi lầm. Và tôi cũng như vậy. Nhưng nhờ có lỗi lầm đó mà tôi đã nhận ra một bài học quý giá cho bản thân.

Sau khi thi đỗ vào một trường cấp hai chuyên của huyện, tôi rất hãnh diện. Mọi người trong gia đình đều cảm thấy tự hào về tôi. Điều đó khiến tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng việc học hành.

Ở lớp học, tôi quen được nhiều người bạn mới. Chúng tôi thường bày trò nghịch phá khiến các thầy cô rất tức giận. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo lũ bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học. Chúng tôi đã đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nói rằng sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.

Buổi tối, tôi trở về nhà mà cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Nhưng mẹ chẳng những không quát mắng, mà còn ân cần hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi lo lắng chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải phiền lòng. Nhưng nhờ có sự bao dung của bà mà mẹ đã thay đổi...”. Sau đó, mẹ còn kể cho tôi nghe rất nhiều kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Tôi chăm chú lắng nghe lời mẹ kể.

Tôi cảm thấy hối hận về những hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi ôm lấy mẹ, rồi nói lời xin lỗi. Những câu chuyện mà mẹ kể cho tôi nghe đã giúp tôi nhận ra được lỗi lầm của bản thân.

Sau lần đó, tôi đã trở nên ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn. Hôm nay, tôi đã trở thành con ngoan, trò giỏi để mẹ luôn cảm thấy tự hào về con gái của mình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Vũ Đại Dương
03/09/2023 10:21:36
+4đ tặng

Tôi đã từng nghe rằng: "Ai trong đời rồi cũng phải cảm ơn những khiếm khuyết của mình". Mỗi chúng ta ai cũng từng ít nhất phạm sai lầm một lần trong đời. Những sai lầm ấy sẽ giúp bạn nhận ra hạn chế, khuyết điểm của bản thân, giúp ta có động lực tìm cách khắc phục, để chính mình ngày càng hoàn thiện hơn. Tôi cũng vậy, tôi đã từng mắc rất nhiều lỗi lầm khác nhau, nhưng lần mắc lỗi với mẹ khiến tôi không thể nào quên.

   Tôi còn nhớ hôm đó là kỉ niệm 15 năm ngày cưới của bố mẹ, cả nhà đã rất vui mừng, hào hứng chuẩn bị cho ngày đặc biệt này. Bố đã mua một chiếc nhẫn thật đẹp để tặng người vợ yêu quý của mình. Gia đình tôi đã có một bữa tối thật đầm ấm, hạnh phúc. Nhận món quà từ tay bố và được bố cẩn thận lồng chiếc nhẫn vào tay, mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn. Tôi cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi được chứng kiến điều đó. Chiếc nhẫn của mẹ được đính những viên đá quý lóng lánh, đẹp đẽ, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nó tôi đã đem lòng thích thú. Tôi hỏi xin mẹ đeo thử, sau một hồi năn nỉ cuối cùng mẹ cũng nhượng bộ cho tôi đeo một chút. Đeo chiếc nhẫn trên tay, tôi chẳng muốn rời và cứ thế đeo nó cho đến sáng hôm sau, mẹ không để ý nên tôi bèn lẻn mang chiếc nhẫn quý giá ấy đến trường.

   Tôi hãnh diện khoe khoang với bạn bè, ai nhìn thấy chiếc nhẫn cũng trầm trồ ghen tị, còn tôi thì sung sướng tự hào. Cả ngày hôm đó cứ thế trôi qua cho đến tối trở về nhà, mẹ kêu tôi đưa lại nhẫn cho mẹ. Tôi tiếc nuối sờ lên tay để lấy nhẫn trả mẹ. Thì, trời ơi, trên tay tôi không có gì cả, chiếc nhẫn đã biến mất đi lúc nào không hay. Tôi tái mét mặt, tay run lên bần bật, dưới nhà mẹ lại thúc giục tôi mang xuống. Tôi hoảng loạn thực sự, ngồi thụp xuống dưới đất, chân tôi mềm đi không còn đứng vững nữa. Tôi biết phải làm sao? Nói với mẹ thế nào đây? Trời ơi, sao tôi lại hậu đậu đến thế, món quà vô giá vừa được bố trao cho mẹ ngày hôm qua mà tôi lại đánh mất?....

   Tôi cố gắng trấn tĩnh, lục lọi trong mớ suy nghĩ hỗn độn, hoảng loạn của mình xem nó có thể rơi ở đâu. Nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Mẹ vì thấy quá lâu nên đã chạy lên phòng, thấy tôi ngồi dưới bệt dưới nền nhà thì mẹ vội vàng chạy đến hỏi. Tôi khóc nấc, nói không nên lời:

   - Mẹ ơi, con đã làm mất chiếc nhẫn bố tặng mẹ rồi? Mẹ ơi, phải làm thế nào bây giờ hả mẹ? Con xin lỗi mẹ.

   Trong dòng nước mắt nhòe trên mắt tôi vẫn đủ để thấy khuôn mặt mẹ tái đi, đôi mắt trĩu buồn và những giọt nước mắt to tướng đọng lại nơi khóe mắt chỉ chực chảy xuống. Nhìn mẹ tôi lại càng ân hận, áy náy hơn. Chỉ tại tôi, tại tính cẩu thả, hay khoe khoang mà làm mất đi món quà mẹ vô cùng yêu thích. Dù có bao nhiêu lời cầu xin tôi cũng không thể xóa hết lỗi lầm tôi đã mắc với mẹ. Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng và động viên tôi rằng không sao đâu, rằng bố sẽ mua cho mẹ chiếc nhẫn khác. Dù nói những lời đấy nhưng tôi hiểu mẹ đã buồn biết nhường nào.

   Bố biết chuyện lòng vô cùng buồn bã, bữa cơm của gia đình tôi trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Nhìn bố mẹ như vậy trong lòng tôi ăn năn hơn. Tôi quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ đi tìm chiếc nhẫn ấy về. Tôi vội vàng leo lên tầng, tìm trong cặp, trong hộp bút, trong từng quyển vở,… càng tìm tôi càng tuyệt vọng, không thấy chiếc nhẫn đâu cả. Đến lúc tôi gần như buông xuôi thì bỗng tôi thấy một ánh sáng léo lên phía cửa nhà vệ sinh, tôi chạy vội vàng vào nhà vệ sinh thì thấy chiếc nhẫn đang nằm lăn lóc ở đó. Tôi vui sướng nhảy cẫng lên và cầm chặt chiếc nhẫn trong tay. Có lẽ trong lúc tắm, tay tôi bé hơn chiếc nhẫn nên nó đã bị rơi ra từ lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi cầm nhẫn chạy vội vàng xuống trả lại mẹ. Nhìn thấy nó, cả mẹ và bố đều sung sướng vô cùng.

   Tìm lại được chiếc nhẫn lại cho mẹ, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sung sướng. Đồng thời, qua lần ấy, tôi đã rút ra bài học cho bản thân. Khi mượn đồ của bất cứ ai cũng cần giữ gìn cẩn thận, trân trọng và gìn giữ nó như của chính mình.

2
0
Kim Mai
03/09/2023 10:21:39
+3đ tặng

Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta thường mắc phải những lỗi lầm. Nhưng nhờ có vậy, bạn sẽ học được nhiều điều giá trị.

Vào năm học lớp sáu, tôi đã từng gây ra lỗi lầm với người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi và Ngân Khánh là bạn với nhau từ nhỏ. Chúng tôi rất hiểu quý mến nhau. Nhưng một sự việc đã xảy ra gây ảnh hưởng đến tình bạn này.

Chủ nhật tuần này, chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần sẽ cùng đi mua quà sinh nhật cho bố của Khánh. Tôi hẹn Khánh vào lúc bốn tám giờ sáng ở trước cổng trường. Tối thứ bảy, bố của tôi đã đề nghị cả nhà cùng đi xem phim vào sáng chủ nhật. Đó là bộ phim mà tôi đã rất mong đợi được đi xem. Tôi háo hức chuẩn bị và quên cả cuộc hẹn với Khánh.

Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi xem phim mà vẫn không nhớ gì đến lời hẹn với Khánh. Gần đến giờ hẹn, tôi thấy điện thoại báo có tin nhắn. Khánh đã nhắn tin nhắc tôi đến đúng giờ. Lúc này, tôi mới nhớ ra cuộc hẹn với bạn. Tôi cảm thấy áy náy, lo lắng Khánh sẽ giận nhưng vẫn quyết định gọi điện xin lỗi bạn.

Khánh vui vẻ hỏi tôi:

- Thu à, cậu gọi tớ có có chuyện gì vậy?

Tôi ngập ngừng:

- Khánh ơi... tớ xin lỗi. Tớ đã quên mất lời hẹn với cậu. Bây giờ, tớ không thể đi mua quà cùng cậu được. Tớ đang đi chơi cùng bố mẹ.

Im lặng một lúc, Khánh mới nói:

- Không sao, Thu ạ. Vậy tớ sẽ đi mua một mình.

Tôi liền nói:

- Cậu đừng giận tớ nhé. Hay để ngày mai đi học về, tớ sẽ cùng cậu đi mua?

Khánh đáp:

- Vậy cũng được! Mai nhé!

Tôi cúp máy rồi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Khánh nói rằng không sao. Nhưng tôi biết bạn ấy cảm thấy rất buồn. Tôi tắt điện thoại mà lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi tự trách bản thân mình lại quên mất lời hẹn với Khánh.

Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi đã đến xin lỗi Khánh. Nhìn thấy nụ cười của bạn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối buổi hôm đó, chúng tôi cùng nhau đi mua quà cho bố của Khánh. Tôi và bạn đã chọn được một chiếc đồng hồ rất đẹp.

Kỉ niệm này đã giúp tôi đã có được một bài học quan trọng về tầm quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt là đối với những người bạn thân thiết của mình.

1
0
Hồng Anh
03/09/2023 10:21:44
+2đ tặng

Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỉ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ. Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 5 ngốc nghếch, dại dột.

Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi khỏi trường. Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.

- Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu.

- Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện. Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỉ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:

- Có chuyện gì thế? - Học sinh này dùng vé giả!

Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nóng ran

- Đây là em Phương Thu, lớp 5 của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn.

- Tôi bảo lãnh cho em ấy.

Rồi cô bảo tôi:

- Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:

- Vâng ạ.

Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì “dây dưa” với một đứa hư hỏng như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.

Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm. Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỉ luật cao nhất: buộc thôi học. Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi cái án kỉ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:

- Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.

Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ ra sao? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỉ luật nhẹ, có thể là nêu tên trước toàn trường chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học án kỉ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.

1
0
Tú Quyên
03/09/2023 10:23:25
+1đ tặng
Một lần em mắc lỗi là khi em đang làm một bài tập toán trên lớp. Bài tập đó đòi hỏi phải tính toán các phép tính cộng, trừ, nhân và chia. Em đã làm đến phần tính toán chia và sau đó em nhầm lẫn trong việc thực hiện phép tính.

Thay vì thực hiện phép chia, em đã nhầm lẫn và thực hiện phép nhân. Em không nhận ra lỗi của mình và tiếp tục làm bài tập. Khi em hoàn thành bài tập và nộp lên bàn giáo viên, giáo viên đã nhận ra lỗi của em và gọi em lại để giải thích.

Em cảm thấy rất xấu hổ và xấu hổ vì đã mắc lỗi đơn giản như vậy. Em đã xin lỗi giáo viên và thừa nhận sai lầm của mình. Giáo viên đã thông cảm và giải thích cho em cách thực hiện phép chia đúng.

Từ lần mắc lỗi đó, em đã học được bài học quý giá về sự cẩn thận và kiểm tra lại công việc của mình trước khi nộp. Em đã học cách chấp nhận và sửa lỗi của mình một cách tự tin và không để lỗi đó ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của mình.

Lần mắc lỗi đó đã giúp em trở nên cẩn thận hơn trong công việc và học cách chấp nhận và sửa lỗi một cách tự tin. Em đã học được rằng mọi người đều mắc lỗi và quan trọng là học cách sửa chúng và không để lỗi đó ảnh hưởng đến sự tự tin và tinh thần làm việc của mình.
1
3
Đức Lâm
03/09/2023 10:23:30

Một lần em mắc lỗi

Em là học sinh lớp 5A trường Tiểu học Thanh Xuân. Em rất thích học tập và chơi đùa cùng bạn bè. Tuy nhiên, có một lần em đã phạm một sai lầm rất lớn khiến em hối hận và xấu hổ.

Lần đó là vào buổi sáng thứ hai hàng tuần. Em đến trường sớm hơn bình thường để chuẩn bị cho buổi sinh hoạt đầu tuần. Em được phân công làm trưởng nhóm kiểm tra vệ sinh lớp. Em rất háo hức và tự hào vì được giao trọng trách này. Em nghĩ rằng mình sẽ làm tốt công việc và được cô giáo và bạn bè khen ngợi.

Em cùng các thành viên trong nhóm đi kiểm tra từng bàn ghế, từng góc phòng của lớp. Em nhìn thấy các bạn đã lau chùi sạch sẽ, không để lại bụi bẩn hay rác rưởi. Em cảm thấy rất vui và hài lòng. Đến khi kiểm tra tới bàn của bạn Huy, em phát hiện ra một điều kinh khủng. Trên bàn của bạn Huy có một cuốn vở toán bị rách nát, có dấu vết của bút chì và bút mực. Em liền hỏi các bạn trong nhóm xem ai đã làm chuyện này. Các bạn đều bày tỏ sự ngạc nhiên và không biết gì.

Em rất tức giận và nghi ngờ rằng bạn Huy đã tự làm rách vở của mình để trốn bài tập. Em nghĩ rằng bạn Huy là một học sinh lười biếng, không chịu học hành và làm bài tập. Em quyết định phải trừng phạt bạn Huy để răn đe bạn ấy không dám làm lại. Em nghĩ rằng mình đang làm một việc đúng đắn và có ích cho bạn Huy.

Em lấy bút chì và viết lên bảng đen một câu: "Bạn Huy là kẻ phá hoại vở toán của mình". Em còn vẽ một hình tròn có hai chấm đen làm mắt, một đường cong làm miệng và hai cái răng nanh nhọn hoắt. Em nghĩ rằng hình ảnh này sẽ làm cho bạn Huy xấu hổ và sợ hãi. Em còn để lại chữ ký của mình dưới câu viết để cho bạn Huy biết rằng em là người đã phát hiện ra và tố cáo bạn ấy.

Sau khi viết xong, em cùng các bạn trong nhóm ra sân chơi đợi giờ lên lớp. Em cảm thấy rất hãnh diện và tự mãn vì đã làm một việc quả cảm. Em nghĩ rằng khi bạn Huy vào lớp và nhìn thấy bảng đen, bạn ấy sẽ hoảng sợ và xin lỗi em. Em còn nghĩ rằng cô giáo và các bạn sẽ khen em là một học sinh giỏi, có trách nhiệm và can đảm.

Nhưng em đã sai lầm. Khi giờ lên lớp, cô giáo vào lớp trước bạn Huy. Cô giáo nhìn thấy bảng đen và tỏ ra rất bức xúc. Cô giáo hỏi ai đã viết những dòng chữ này. Em liền đứng lên và thừa nhận là mình. Cô giáo gọi em ra trước bảng và trách mắng em rất nặng nề. Cô giáo nói rằng em đã làm một việc rất xấu xa, không có tình bạn, không có lòng tôn trọng và không có ý thức học tập. Cô giáo nói rằng vở toán của bạn Huy bị rách là do có kẻ ghen ghét và muốn hại bạn ấy đã làm. Bạn Huy là một học sinh xuất sắc, luôn hoàn thành bài tập và có điểm số cao nhất lớp. Cô giáo nói rằng em đã không hiểu biết, không tìm hiểu sự thật mà đã vội vàng kết tội bạn Huy. Cô giáo nói rằng em đã phạm một tội lỗi rất lớn và phải xin lỗi bạn Huy trước cả lớp.

Em nghe cô giáo nói xong, cảm thấy như sét đánh ngang tai. Em nhận ra mình đã sai lầm thế nào. Em đã tự ý phán xét, vu oan và xúc phạm bạn Huy. Em đã làm tổn thương tình cảm của bạn ấy và gây ra sự căm ghét của cả lớp. Em đã làm mất lòng tin của cô giáo và các bạn trong nhóm kiểm tra vệ sinh. Em đã làm ô uế danh dự của mình và của gia đình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×