Hình ảnh của người mẹ trong hai đoạn thơ mở đầu bài "Mẹ" của Đỗ Trung Lai mang đến cho tôi nhiều cảm nhận đối lập. Trước hết, tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ và kiên cường của người mẹ thông qua hình ảnh "Lưng mẹ còng rồi, Cau thì vẫn thẳng". Điều này cho thấy dù gánh nặng cuộc sống đã làm mẹ mệt mỏi, nhưng cô vẫn giữ được sự đứng đắn và không bỏ cuộc. Tuy nhiên, đồng thời, tôi cũng cảm nhận được sự yếu đuối và già nua của người mẹ qua cặp từ trái nghĩa "Cau-ngọn xanh rờn, Mẹ-đầu bạc trắng". Hình ảnh cây cau xanh tươi và tươi tắn đối lập với mái tóc bạc trắng của mẹ, cho thấy thời gian đã trôi qua và tuổi tác đã khiến cho người mẹ trở nên yếu đuối hơn. Điều đáng chú ý là sự tương phản giữa "Cau ngày càng cao" và "Mẹ ngày một thấp". Hình ảnh cây cau ngày càng cao lên trời, gần với không gian, đối lập với người mẹ ngày càng thấp xuống đất, gần với thực tại. Điều này cho thấy sự chênh lệch giữa hai thực tại, giữa sự tăng trưởng và sự lão hóa.