Trong bài thơ, hình ảnh ông đồ ấn tượng nhất với tôi là khi ông đồ vẫn ngồi đấy, qua đường không ai hay. Đó là một hình ảnh đầy cô đơn và bất lực, khi người ta trôi qua mà không để ý đến ông đồ, không biết về những nỗ lực và tài năng của ông.
Hình ảnh này tạo cho tôi cảm giác xót xa và buồn bã. Tôi có cảm nhận về sự cô đơn và bị lãng quên của ông đồ, như một người vô danh, không được công nhận và trân trọng. Tôi cảm nhận được sự lặng lẽ và bất lực của ông đồ trong cuộc sống, khi ông vẫn tiếp tục ngồi đấy mà không ai để ý đến ông.
Trong đoạn văn khoảng 7 câu này, tôi sử dụng từ "lãng quên" để miêu tả sự bị xa lánh và bỏ quên của ông đồ. Tôi cũng sử dụng cụm danh từ "hình ảnh cô đơn" để tạo ra hình dung về sự cô đơn và bất lực của ông đồ.