Viết bài văn kể lại 1 kỉ niệm vui gắn liền với tuổi thơ Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Đề 1: Kỷ niệm vui gắn liền với tuổi thơ Khi nhìn lại quãng thời gian tuổi thơ của mình, tôi không thể quên được một kỷ niệm vui vẻ và đáng nhớ. Đó là những ngày hè rực rỡ, khi tôi cùng gia đình và bạn bè thân thiết đi chơi biển. Mỗi năm, khi hè về, gia đình tôi thường có thói quen đi nghỉ mát ở biển. Đó là cơ hội để tôi được thoải mái chạy nhảy trên cát, ngắm nhìn những đợt sóng xanh biếc và tận hưởng không khí trong lành của biển cả. Cùng với tôi, có những người bạn thân thiết từ nhỏ, chúng tôi đã có những kỷ niệm đáng nhớ suốt đời. Mỗi buổi sáng, chúng tôi thường ra biển sớm để tận hưởng không khí trong lành và tắm mát. Tôi nhớ rõ cảm giác mặn mà của nước biển khi bước vào, và những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào da thịt. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa trong nước, tạo ra những trò chơi vui nhộn và không ngừng cười đùa. Buổi trưa, gia đình tôi thường tổ chức những bữa picnic trên bãi biển. Mẹ tôi luôn chuẩn bị những món ăn ngon lành, như bánh mì, trái cây và nước ngọt. Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, thưởng thức những món ăn ngon và chia sẻ những câu chuyện vui vẻ. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn đầy trong những khoảnh khắc đó không thể nào quên. Buổi chiều, chúng tôi thường chơi các trò chơi dưới nước như bơi lặn, lướt ván và chơi cát. Tôi nhớ rõ những lần lướt ván trên mặt nước, cảm giác tự do và hứng khởi tràn đầy trong lòng. Những trò chơi này không chỉ giúp chúng tôi rèn luyện sức khỏe mà còn tạo ra những kỷ niệm vui vẻ và đáng nhớ. Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi thường ngồi lại bên bờ biển, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời. Tôi nhớ rõ cảm giác yên bình và thư thái khi nghe tiếng sóng vỗ bờ và hít thở không khí trong lành. Những kỷ niệm đó đã gắn liền với tuổi thơ của tôi và luôn là nguồn cảm hứng để tôi tiếp tục yêu thương và trân trọng cuộc sống.Đề 2: Kỷ niệm buồn Trong cuộc sống, không chỉ có những kỷ niệm vui vẻ mà còn có những kỷ niệm buồn. Một trong những kỷ niệm buồn nhất của tôi là khi tôi phải xa gia đình và bạn bè để theo học ở một thành phố xa. Khi tôi còn nhỏ, tôi sống trong một ngôi làng nhỏ yên bình cùng gia đình và bạn bè thân thiết. Cuộc sống ở đây đơn giản và hạnh phúc. Tôi có thể chạy nhảy trên cánh đồng, chơi đùa với bạn bè và thưởng thức những món ăn ngon lành của mẹ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phải rời xa những người thân yêu và cuộc sống quen thuộc này. Khi tôi lên cấp ba, tôi được nhận học bổng và có cơ hội theo học ở một trường trung học ở thành phố lớn. Dù biết đây là cơ hội tốt để tôi phát triển và học hỏi, nhưng lòng tôi vẫn đau đớn khi phải xa gia đình và bạn bè. Ngày tôi lên đường, những giọt nước mắt tuôn trào trên gương mặt của mẹ và những người thân yêu. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và mạnh mẽ, nhưng lòng tôi đau đớn và nhớ nhà. Khi tôi đến thành phố mới, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Mọi thứ xung quanh tôi xa lạ và khác biệt so với ngôi làng quê nhỏ. Trong những ngày đầu tiên, tôi gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới. Tôi nhớ nhà, nhớ bạn bè và những kỷ niệm vui vẻ của tuổi thơ. Tôi cảm thấy buồn bã và cô đơn. Tuy nhiên, dần dần tôi đã tìm thấy niềm vui và sự hòa nhập trong cuộc sống mới. Dù kỷ niệm buồn, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành và học cách đối mặt với những thách thức trong cuộc sống. Tôi đã học được sự độc lập và tự lập, và nhận ra rằng cuộc sống không ngừng thay đổi và chúng ta phải sẵn sàng thích nghi. Những kỷ niệm buồn này đã làm cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn và trân trọng hơn những điều quý giá trong cuộc sống.