Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về trải nghiệm buồn mà em nói dối mẹ

Kể về trải nghiệm buồn mà em nói dối mẹ 
yêu cầu 
* phải tách đoạn 
-bố cục rõ ràng
- kể chi tiết đầy đủ các ý .Chú ý phần điều đặc biệt , bài học
- xen ít biểu cảm và miêu tả
1 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
78
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong một ngày hè nóng nực, khi mẹ đang bận rộn làm việc, tôi đã có một trải nghiệm buồn khi nói dối mẹ. Tôi nhớ rõ, lúc đó tôi đang rất muốn đi chơi với bạn bè, nhưng mẹ đã nói rằng tôi phải ở nhà để học bài.

Ban đầu, tôi đã cố gắng thuyết phục mẹ để được đi chơi, nhưng mẹ vẫn kiên quyết từ chối. Tôi cảm thấy thật buồn và tức giận vì không được làm theo ý muốn của mình. Trong lúc tức giận, ý định nói dối đã xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi đã nói dối mẹ rằng có một buổi học bổ sung quan trọng và tôi phải tham gia. Tuy nhiên, thực tế là tôi đã lừa dối mẹ chỉ để được đi chơi với bạn bè. Tôi cảm thấy hối hận ngay sau khi nói dối, nhưng đã quá muộn để rút lại lời nói.

Tôi đã đi chơi cùng bạn bè và có một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng cảm giác hối hận và tội lỗi không ngừng ám ảnh tôi. Tôi biết rằng tôi đã làm sai và phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.

Khi tôi trở về nhà, mẹ đã biết được sự thật và cảm thấy thất vọng về tôi. Mẹ đã trò chuyện với tôi về tầm quan trọng của sự thành thật và trung thực trong cuộc sống. Mẹ nhắc nhở tôi rằng dù có khó khăn và muốn làm theo ý mình, tôi không nên nói dối vì điều đó chỉ gây ra hậu quả xấu và mất đi lòng tin của người khác.

Trải qua trải nghiệm này, tôi đã học được một bài học quý giá về sự trung thực và trách nhiệm. Từ đó, tôi đã thấm thía ý nghĩa của việc nói dối và cố gắng trở thành một người trung thực hơn trong cuộc sống hàng ngày.
0
0
Mạnh Nguyễn
21/10/2023 21:04:52
+5đ tặng

Ngày hôm nay, như thường lệ, sau bữa cơm tối sum vầy, đầm ấm cùng gia đình, em lại giúp mẹ rửa bát, lau bàn ăn sạch sẽ rồi mới trở về phòng học bài. Thói quen này được em giữ cũng đã khá lâu rồi, từ một lần em phạm phải một sai lầm đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Hồi đó, em là một học sinh lớp 4, thường được thầy cô khen là chăm ngoan, học giỏi. Bố mẹ ai cũng tự hào về em. Và chính em cũng lấy làm vinh dự về những thành tích học tập mà mình đạt được. Những điều đó biến em trở thành một học sinh cho rằng chỉ cần học tập chăm chỉ, giỏi giang là tất cả. Chính vì thế, tự mãn với những gì đạt được, ngoài giờ học “vất vả” em dành những thời gian còn lại để vui chơi, giải trí. Dù đã học lớp 4 nhưng em chẳng khi nào động tay đến một công việc nhà nào giúp bố mẹ cả. Và một phần cũng vì bố mẹ rất thương em, chẳng bảo em làm việc gì hết, để em có thời gian học tập, vui chơi.

Điều đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày chủ nhật nọ. Hôm đó, em đã ngủ đến tận 10 giờ trưa mới dậy vì cả tuần dậy sớm đi học. Xuống nhà, một mâm cơm ngon lành đã được bày sẵn, và một mẩu giấy nhỏ với lời nhắn của mẹ: “Lan ơi, hôm nay bố mẹ có việc ở cơ quan nên phải đi làm, đến chiều mẹ mới về. Con ăn cơm xong thì dọn dẹp ngăn nắp nhé”. Thế nhưng, em chỉ đọc qua loa, rồi ngồi xuống ăn cơm. Xong xuôi, em vội chạy lên nhà thay áo quần rồi sang nhà bạn chơi, để lại bàn ăn lộn xộn mà không dọn dẹp. Vì em nghĩ rằng, chờ mẹ về rồi mẹ sẽ dọn dẹp mà thôi.

Chiều hôm ấy, khi em trở về nhà thì mẹ đang lúi húi dọn dẹp ở trong bếp. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, em thấy rõ vẻ mệt mỏi, chán chường trên khuôn mặt mẹ. Đôi bàn tay thoăn thoắt mọi ngày hôm nay cũng chậm chạp hơn. Chợt em cảm thấy mình sao vô tâm quá. Mẹ đã phải làm việc vất vả suốt ngày ở cơ quan, về nhà lại phải làm bao công việc khác. Còn em, chỉ phải đi học ở trường, về nhà thì vui chơi, nghỉ ngơi thoải mái. Nhớ lại những suy nghĩ, hành động vô tâm của mình trước đây, em thấy mình thật là một đứa con bất hiếu.

Vậy là trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, em tiến vào bếp, cầm lấy chiếc khăn rồi lau bàn thật cẩn thận. Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng em thấy rõ được niềm vui trên khuôn mặt của mẹ. Nhìn nụ cười ấy, em cố nén nước mắt và chào mẹ:

- Mẹ ơi, để con phụ mẹ nhé!

- Ừ - Mẹ trả lời bằng một giọng nói vô cùng hạnh phúc.

Từ hôm đó, cứ có thời gian là em lại giúp mẹ làm các công việc nhà như quét nhà, phơi áo quần… Và đặc biệt là công việc rửa bát sau khi ăn cơm đã được em nhận là của mình, không để mẹ phải làm một lần nào. Bởi em đã nhận ra được lỗi lầm của mình, và muốn bù đắp lại cho mẹ sau những hành động vô tâm của mình.

Giờ đây, em đã là một cô bé chăm chỉ và biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn. Bây giờ, mẹ không chỉ tự hào vì em là một học sinh giỏi, mà còn tự hào vì em là đứa con ngoan, biết giúp đỡ gia đình. Điều đó, khiến em vô cùng hạnh phúc, và có thêm động lực để hoàn thiện mình hơn mỗi ngày.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×