Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn kể lại một câu chuyện về lòng yêu thương

viết bài văn kể lại một câu chuyện về lòng yêu thương(trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm và nghị luận)
2 trả lời
Hỏi chi tiết
866
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong một ngôi làng nhỏ, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một đứa trẻ mồ côi, không có cha mẹ. Anh ta sống trong một căn nhà nhỏ cùng với ông bà nội già yếu. Mặc dù cuộc sống của Minh không dễ dàng, nhưng anh ta luôn giữ một trái tim đầy yêu thương và lòng nhân ái.

Một ngày nọ, khi Minh đang đi trên đường về nhà từ trường học, anh ta bắt gặp một chú chó bị thương nằm bên lề đường. Minh không thể bỏ qua tình trạng của chú chó và tiến lại gần. Anh ta nhìn thấy chú chó có một chân bị gãy và đang rất đau đớn. Minh cảm thấy tình thương và sự đồng cảm với chú chó, vì anh ta cũng từng trải qua những cảm giác tương tự khi mất đi cha mẹ.

Minh không ngần ngại, anh ta cởi áo khoác của mình và sử dụng nó để làm băng bó cho chân của chú chó. Dù là một cậu bé nhỏ, nhưng Minh đã biết cách sử dụng những gì mình có để giúp đỡ người khác. Anh ta cẩn thận băng bó chân của chú chó và đưa nó vào lòng áo khoác để giữ ấm.

Sau đó, Minh nhẹ nhàng đặt chú chó lên lưng và cùng nhau đi về nhà. Trên đường, Minh cảm nhận được sự ấm áp từ chú chó, như một sự tri ân và lòng biết ơn. Anh ta cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng anh đã làm điều đúng và giúp đỡ một sinh vật khác.

Khi đến nhà, Minh đưa chú chó vào nhà bếp và cố gắng tìm thức ăn để cho chú chó. Dù chỉ là một ít thức ăn, nhưng Minh biết rằng nó sẽ giúp chú chó cảm thấy thoải mái và được chăm sóc.

Trải qua những ngày dài, chú chó đã hồi phục hoàn toàn và trở thành một thành viên mới trong gia đình của Minh. Chú chó trở thành người bạn đồng hành trung thành và luôn bên cạnh Minh trong mọi hoàn cảnh. Minh cảm nhận được tình yêu và lòng biết ơn từ chú chó, và cảm thấy hạnh phúc vì đã giúp đỡ một sinh vật khác.

Câu chuyện về Minh và chú chó nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương và lòng nhân ái. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, việc giúp đỡ và chăm sóc người khác luôn là điều quan trọng. Chúng ta có thể sử dụng những gì mình có để giúp đỡ người khác và tạo ra những thay đổi tích cực trong cuộc sống của họ.
2
0
Tạ Nguyên Đức
29/10/2023 20:00:33
+5đ tặng

Trong cuộc đời của mỗi người sẽ có vô vàn kỉ niệm có thể là vui hoặc buồn, có thể là hạnh phúc hoặc đau khổ, cũng có cả ngàn vạn khuôn mặt chúng ta sẽ bắt gặp dù ấn tượng hay nhạt nhòa. Thế nhưng với tôi câu chuyện về người thầy người mẹ vĩ đại vẫn còn như đang sống trong trái tim mình. Và tôi tin rằng đó sẽ là những kỉ niệm đến suốt cuộc đời tôi vẫn không thể nào quên được.

Năm tôi học lớp 5 vì một biến cố gia đình mà tôi chuyển hẳn về quê sống với ngoại để mẹ đi làm ăn xa. Phải chuyển từ một môi trường vốn đã quen thầy quen bạn để đến với một nơi vừa xa lạ vừa lạ lẫm với tôi là một điều vô cùng khó khăn. Cộng với những xáo trộn trong gia đình khiến bản thân tôi trở nên khép kín lì lợm và đôi khi hiếu thắng.

 

Tôi về học trường tiểu học ở quê ngoại và đây cũng là khởi nguồn cho những kỉ niệm mang theo suốt cả cuộc đời. Tôi được phân vào lớp cô Lan, giáo viên dạy Ngữ văn. Cô Lan là một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh, tóc dài đến ngang lưng. Cái mái tóc mà chúng tôi đến giờ vẫn còn nhớ mái tóc huyền thoại đẹp đến lạ lùng.

Hôm ấy tôi được cô dẫn vào lớp giới thiệu với các bạn “ Cô xin giới thiệu thành viên mới bạn Nga mới chuyển từ thành phố về. Sau này bạn sẽ về đây học cùng mọi người. Cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ bạn”. Nói rồi cô xếp tôi ngồi ở bàn thứ 3 từ trên xuống dãy trong cùng.

Vốn bản tính ngang ngạnh lại phải bắt đầu một môi trường mới tính tôi có đôi chút xa cách với bạn học. Tôi chẳng nói chuyện với ai cũng chẳng tiếp xúc với ai mỗi giờ ra chơi tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn hoặc lẳng lặng ngắm các bạn chơi ngoài sân.

Mấy lần cô Lan để ý cô đều xuống hỏi han tôi xem có phải vì chưa thích ứng được hay có khúc mắc gì. Tôi chỉ đáp hờ “ KHông sao ạ! Em không thích chơi!”.

Cô xoa đầu tôi và bảo “Ngoan nào, chơi với các bạn con sẽ thấy đỡ buồn hơn”, hay “Có gì con cứ nói với cô nhé, cô sẽ giúp con giải tỏa”. Ở trong tâm trí đứa trẻ như tôi làm gì có nhiều tâm sự đến thế cũng chẳng hiểu phải chia sẻ thế nào. Tôi vẫn học tập vẫn đến trường bình thường. Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt với cô chỉ nhớ rằng chữ cô rất đẹp và giọng cô cực kì ấm áp.

Rồi một hôm, cũng như bao buổi lên lớp khác cô đang giảng bài. Còn tôi thì mải miết với suy nghĩ của chính mình. Tôi nhớ đến kỉ niệm cái ngày gia đình tôi chưa đến mức như bây giờ bố mẹ tôi còn đưa tôi đi công viên, đi đu quay ăn những món đồ ăn đầy hấp dẫn. Tâm trí tôi đang phiêu lãng ở một nơi thật xa. Bỗng có tiếng bạn gọi mình “Nga cô gọi bạn trả lời kìa”. Tôi ấp úng đứng dậy mà chẳng hiểu cô đang hỏi mình điều gì. Tôi đứng im như trời trồng mặt cúi gắm xuống bàn. Cô Lan chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở “Nga từ giờ chú ý bài giảng nhé con!” Rồi cho tôi ngồi xuống. Sau buổi hôm ấy tôi bắt đầu thấy xấu hổ với bạn bè. Và cũng không còn lơ đãng nữa.

Hôm nay đầu tuần như thường lệ chúng tôi sẽ có một tiết ngữ văn. Cô Lan vào lớp giảng bài về tình yêu thương gia đình. Cô giảng bài say sưa về thiên chức làm mẹ tuyệt vời thế nào. Cô đặt câu hỏi cho cả lớp hãy tìm một câu ca dao nói về thiên chức làm mẹ. Cái này đơn giản quá tôi đã từng nghe bà ngoại nói rồi. Tôi giơ tay thật nhanh và như ý mình cô Lan gọi tôi đứng dậy trả lời. KHông chút ngần ngại tôi đọc to rõ ràng : “Đàn bà mà chẳng có con/ Khác gì hoa nở trên non một mình”. Tôi thật đắc ý dưới con mắt trầm trồ của các bạn còn cô Lan tôi thấy cô có gì đó thoáng buồn. Nhưng chỉ là suy đoán mà thôi. Cô cho tôi ngồi xuống và khen tôi rất chịu khó sưu tầm ca dao tục ngữ.

Từ hôm ấy tôi như tìm lại được chính mình vui vẻ hơn, hòa đồng hơn. Nhưng cũng từ hôm ấy tôi thấy tiết ngữ văn của cô Lan đã được thay thế bằng cô giáo khác. Hóa ra cô Lan bị ốm nên phải nghỉ ngơi nên nhờ cô giáo khác đứng lớp.

Bẵng đi một tuần chúng tôi không còn thấy cô xuất hiện nữa bản tính tò mò khiến tôi muốn lên phòng họp giáo viên để hỏi về cô. Tôi đứng sau cánh cửa nghe câu chuyện của hai cô giáo bên trong mà thấy tội lỗi vô cùng : “Khổ thân cái Lan quá. Xinh đẹp là thế mà chẳng nổi một mụn con. Bao nhiêu năm lấy chồng vẫn đi đi về về mình. Chữa chạy bao nhiêu mà cũng vô ích”.

Chẳng hiểu sao giọt nước mắt trong hốc mắt bỗng nhiên rơi xuống bỏng rát. Hóa ra tôi đã vô cùng khoét sâu thêm nỗi đau của cô bằng sự ngây thơ vô tâm của mình. Tôi hứa với bản thân sẽ phải tìm cơ hội xin lỗi cô.

Một tuần sau cô Lan lại lên lớp như thường. Chỉ khác là giờ tôi nhìn cô luôn rụt rè và tràn đầy xấu hổ. Hôm đó cuối giờ tôi nấn ná không chịu về mà chờ cho các bạn về hết. Còn cô cũng đang thu dọn giáo án của mình. Cô nhìn xuống về hỏi: - Nga chưa về à con? – Dạ chưa ạ! Tôi đáp.

Nói rồi tôi đi thẳng lên và nói : “Cô ơi con xin lỗi cô!” – Cô Lan ngạc nhiên hỏi : “Con làm sao thế? Sao con lại xin lỗi cô?”. Tôi như vỡ òa mang câu chuyện mình nghe được kể ra cả sự vô tâm ngây thơ của tôi nữa. Cô Lan mỉm cười xoa tóc tôi “Ngốc ạ, không phải lỗi của con. Con là đứa trẻ vô cùng ngây thơ. Cô có nỗi niềm riêng mấy hôm cô nghỉ là do chồng cô bị ốm nên không đến lớp được…”. Thì ra chồng cô vốn là một chú bị ảnh hưởng của chất độc màu da cam. Nên bao năm nay cô chú vẫn ấp ủ hi vọng có một mụn con nhưng không thành. Câu chuyện của cô khiến tôi day dứt không nguôi đến tận bây giờ khi tôi đã hiểu biết hơn cũng đã rời xa mái trường tiểu học xưa kia, còn cô cũng theo chồng chuyển công tác đến một nơi khác. Thế nhưng mỗi lần có việc đi ngang qua trường cũ tôi lại thấy như nhớ lại những ngày tháng ấy.

Câu chuyện không phải quá đặc sắc nhưng nó là bài học để tôi ghi nhớ một điều rằng dù có như thế nào thì cũng nên suy nghĩ trước khi phát ngôn. Và nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy ngẫm.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
vdungg
29/10/2023 20:01:12
+4đ tặng
Câu chuyện về lòng yêu thương

Một ngày đẹp trời, tôi đi dạo trong công viên và tình cờ chứng kiến một cảnh tượng đáng nhớ. Một cậu bé nhỏ đang ngồi trên băng ghế, cầm trên tay một chiếc bánh mì nhỏ. Ánh mắt của cậu bé tràn đầy sự hạnh phúc và yêu thương khi nhìn vào chiếc bánh mì đó.

Tôi tiến lại gần hơn và quyết định nói chuyện với cậu bé. Tôi hỏi cậu bé tại sao lại có được chiếc bánh mì này và cậu bé trả lời rằng anh trai của cậu đã mua nó cho cậu bé. Cậu bé tiếp tục kể rằng anh trai cậu là người duy nhất trong gia đình có công việc và anh luôn chăm sóc cậu bé một cách ân cần.

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên và tò mò nên tôi hỏi cậu bé tại sao anh trai cậu lại làm như vậy. Cậu bé nhìn tôi một cách đầy yêu thương và nói rằng anh trai cậu đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống và biết cảm giác của sự thiếu thốn. Vì vậy, anh trai cậu luôn muốn chia sẻ và giúp đỡ những người xung quanh mình.

Nghe câu chuyện này, tôi không thể nào kìm nén được cảm xúc trong lòng. Tôi nhận ra rằng lòng yêu thương không chỉ tồn tại trong những hành động bên ngoài mà còn hiện diện sâu trong tâm hồn của mỗi con người. Đó là sự đồng cảm và chia sẻ với những người khác, dù cho chúng ta có ít hay nhiều.

Câu chuyện này đã khắc sâu trong tâm trí tôi và truyền cảm hứng cho tôi để sống một cuộc sống đầy yêu thương và sẵn lòng giúp đỡ những người xung quanh mình. Tôi nhận ra rằng mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đùa hay một nụ cười nhẹ nhàng đều có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.

Cuộc sống không chỉ đơn thuần là về việc hưởng thụ mà còn là về việc chia sẻ và yêu thương. Chúng ta có thể tạo ra những điều tốt đẹp hơn cho thế giới này nếu chúng ta đề cao lòng yêu thương và sẵn lòng giúp đỡ những người xung quanh. Hãy để lòng yêu thương lan tỏa và biến cuộc sống của chúng ta trở nên ý nghĩa hơn.
Diễm Quỳnh
bài này nội dung có hơi vắng tắt quá hong ạ?

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư