Bài thơ “Về thăm mẹ” của Đinh Nam Khương để lại cho tôi nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Tác giả đã giúp tôi hiểu được tình cảm mẫu tử thiêng liêng, đáng trân trọng. Vào một chiều mùa đông nọ, người con trở về thăm mẹ sau nhiều ngày xa cách. Căn bếp chưa lên khói, lúc này mẹ không có nhà. Một mình ngồi ngoài hiên nhà, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa khiến cho nỗi nhớ thêm bủa vây. Mỗi sự vật trong căn nhà đều có hình bóng của mẹ. Chum tương đã được mẹ đậy cẩn thận. Chiếc nón, cái áo mà mẹ vẫn thường đội, thường mặc khi đi làm. Cả đàn gà mới nở, trái na trên cành đều do một tay mẹ chăm sóc chu đáo. Đọc đến hai câu thơ cuối cùng, tôi thấy xúc động trước tình cảm chân thành của người con. Điều làm người con “Nghẹn ngào thương mẹ nhiều hơn” đó là những chuyện giản đơn thường ngày - ngôi nhà do mẹ một tay vun vén, sự hy sinh mẹ dành cho con. Một tình cảm chân thành xuất phát từ những điều thật giản dị. “Về thăm mẹ” là một trong những bài thơ mà tôi yêu thích nhất.