Bài thơ "Mẹ" của Đỗ Trung Lai không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một tuyệt tác về tình mẫu tử sâu sắc và huyền bí. Ngôn từ trong bài thơ không chỉ là những cụm từ được xếp thành câu, mà là những đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ và sâu lắng, là ngôn ngữ của trái tim chạm đến trái tim. Từng cánh cây cau trong bài thơ trở thành biểu tượng cho cuộc sống, và cũng là biểu hiện của tình mẹ. Cây cau, mặc dù già nua và gầy còm, vẫn kiên định và vững bền, giống như tình yêu không điều kiện của người mẹ dành cho con cái. Sự so sánh giữa cây cau và mẹ, qua các hình ảnh như "lưng mẹ còng rồi - cau thì vẫn thẳng", thể hiện sự đối lập giữa ngoại hình đã thay đổi với thời gian nhưng tâm hồn mẹ vẫn trẻ trung, vẫn chứa đựng nhiều yêu thương và hi sinh. Câu thơ "một miếng cau khô - khô gầy như mẹ" không chỉ là một mô tả hình ảnh, mà còn là sự chạm đến sâu thẳm về tâm hồn và trạng thái tinh thần của người mẹ. Sự héo hon, già nua của mẹ được thể hiện rõ qua hình ảnh này, khiến cho người đọc không chỉ nhìn thấy bề ngoại hình mà còn cảm nhận được sự yếu đuối và vẻ đẹp riêng của tâm hồn mẹ. Những từ "nâng" và "cầm" trong bài thơ không chỉ là hành động vật chất, mà còn là hành động của trái tim và tâm hồn con người. Đó là tình cảm sâu sắc của người con dành cho người mẹ, là sự tri ân và trân trọng vô hạn. Câu hỏi "mẹ già, tại sao?" trở thành hồi chuông đầy xúc động về sự cô đơn và sự thất vọng trước sự tàn nhẫn của thời gian. Hình ảnh "mây bay về xa" càng làm cho cảm xúc của người đọc tràn ngập lòng xót thương, như một hình ảnh cuộc sống không ngừng thay đổi và chúng ta không thể ngăn cản được. Bài thơ "Mẹ" không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một tấm gương sáng về tình mẫu tử, là bức tranh đẹp và đầy ý nghĩa về sự hi sinh và yêu thương của người mẹ. Bằng cách nói lên những cảm xúc sâu sắc và chân thành, bài thơ đã chạm đến lòng người và để lại dấu ấn mãi mãi trong trái tim của những người đọc.