Bài thơ "Nắng Ba Đình" là một tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Phan Hách, được viết vào năm 1947. Bài thơ này thể hiện tình yêu và lòng tự hào dành cho quê hương Việt Nam, đặc biệt là khu vực Ba Đình - nơi diễn ra lễ độc lập của Việt Nam vào ngày 2 tháng 9 năm 1945. Bài thơ được chia thành 3 phần. Phần đầu tiên mô tả vẻ đẹp của Ba Đình trong ánh nắng rực rỡ, với những hình ảnh như "nắng vàng rực rỡ", "cành cây xanh tươi", "hoa vàng trên cỏ xanh". Từng chi tiết nhỏ trong cảnh sắc này được nhà thơ miêu tả tinh tế, tạo nên một bức tranh sống động về quê hương. Phần thứ hai của bài thơ tập trung vào những hình ảnh lịch sử quan trọng của Ba Đình, như "cột cờ Hà Nội", "đài Quốc Tổ", "đài tưởng niệm Bác Hồ". Những hình ảnh này đại diện cho sự độc lập và tinh thần của dân tộc Việt Nam, và cũng là biểu tượng của sự tự hào và niềm tin vào tương lai. Phần cuối cùng của bài thơ là lời kêu gọi của nhà thơ, yêu cầu mọi người hãy giữ gìn và bảo vệ quê hương, vì "quê hương là một tình yêu không thể nào thay thế". Bài thơ kết thúc bằng câu chúc mừng, hy vọng rằng quê hương sẽ mãi mãi thịnh vượng và tự do. Bài thơ "Nắng Ba Đình" của Nguyễn Phan Hách là một tác phẩm tuyệt vời, mang trong mình tình yêu và lòng tự hào dành cho quê hương. Bằng cách sử dụng hình ảnh tươi sáng và lời thơ chân thành, nhà thơ đã tạo nên một tác phẩm đẹp và ý nghĩa, gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc sâu sắc về quê hương và tình yêu dành cho đất nước.