Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Dựa vào phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương

Dựa vào phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương 
Hãy đóng vai Trương Sinh kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
58
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trương Sinh: Chào mọi người, tôi là Trương Sinh. Hôm nay, tôi muốn kể lại câu chuyện về một người con gái tên là Nam Xương và bày tỏ niềm ân hận của mình.

Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một thanh niên trẻ tuổi, sống trong một ngôi làng nhỏ. Tại đó, có một cô gái xinh đẹp, tài năng và tốt bụng, đó chính là Nam Xương. Cô là người con gái duy nhất trong gia đình và được mọi người yêu mến. Tôi đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên và quyết tâm chiếm được trái tim của cô.

Tuy nhiên, tôi đã mắc phải một sai lầm lớn. Trong cuộc sống, tôi đã bị cuốn vào những tham vọng và lòng tham. Tôi quyết định rời bỏ ngôi làng và gia đình để đi tìm kiếm sự giàu có và danh vọng. Tôi đã không suy nghĩ về tình yêu và niềm hạnh phúc của mình.

Sau một thời gian dài xa cách, tôi đã trở thành một người giàu có và quyền lực. Nhưng trong lòng tôi, vẫn còn mãi niềm hối hận và ân hận vì đã bỏ lỡ cơ hội được ở bên cạnh Nam Xương. Tôi nhận ra rằng tiền bạc và danh vọng không thể thay thế được tình yêu và hạnh phúc thực sự.

Cuối cùng, tôi quyết định trở về ngôi làng nơi tôi đã lớn lên và tìm kiếm Nam Xương. Nhưng khi tôi trở về, tôi nhận ra rằng cô đã kết hôn với một người đàn ông khác. Tôi đã mất đi cơ hội cuối cùng để được bên cạnh cô.

Từ đó, tôi đã sống trong niềm hối hận và ân hận. Tôi nhận ra rằng tình yêu và hạnh phúc không thể mua được bằng tiền bạc và danh vọng. Tôi đã học được bài học quý giá về tình yêu và sự đánh đổi trong cuộc sống.

Vì vậy, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người và bày tỏ niềm ân hận của mình. Tôi hy vọng rằng những ai nghe câu chuyện này sẽ không mắc phải những sai lầm giống như tôi đã làm. Hãy trân trọng tình yêu và hạnh phúc trong cuộc sống và không để những tham vọng và lòng tham làm mất đi những điều quan trọng nhất.
0
0
Mai Anh
01/12/2023 20:14:19
+5đ tặng

. Mở bài

  • Dẫn dắt vào câu chuyện hai hơn mươi năm trước của chính mình.
  • Bi kịch khiến cho gia đình tan vỡ.

2. Thân bài

a. Quá trình kết hôn và chung sống cùng vợ:

  • Tôi sinh ra là con nhà phú hào, được nuông chiều. Tính cách có phần ghen tuông thái quá.
  • Vũ Nương là con của một người làng bên, tôi biết đến nhờ nhan sắc và tính nết dịu hiền của nàng nên tìm mọi cách rước nàng về làm vợ.
  • Nàng luôn khéo léo cư xử, dù tôi không thực tin tưởng nàng, nhưng nàng chưa từng làm điều gì khiến cho vợ chồng bất hòa.
  • Chung sống được một thời gian thì triều đình có tin gọi đi lính Chiêm. Tôi vốn ít chữ nghĩa nên bị gọi đi.
  • Lúc ra đi, mẹ tôi khóc mà dặn dò tôi, còn Vũ Nương thì rót rượu dặn dò tôi bình an trở về.

b. Thời gian tôi xa nhà và trở về:

  • Đi lính ba năm, trải qua sinh tử đôi lần thì thế giặc tan ra, tôi được trở về quê hương.
  • Khi đó, Vũ Nương đã sinh cho tôi một đứa con trai, đặt tên là Đản.
  • Thế nhưng, niềm vui chẳng trọn khi mẹ già vì mong tin tôi mà đã mất.
  • Mọi việc ở nhà Vũ Nương đều chu toàn, tôi thực sự vẫn coi đó là bổn phận của nàng.

c. Nghi oan cho Vũ Nương

  • Tôi dẫn con ra thăm mộ mẹ, nhưng nó khóc lóc nhất quyết không theo tôi và còn hỏi tôi cũng là cha nó sao.
  • Tôi sinh lòng nghi ngờ, gặng hỏi đứa con nhỏ thì nó ngây thơ bảo đêm nào cũng có một người cha đến, mẹ đi cũng đi, mẹ ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế nó.
  • Nghe vậy, tôi đinh ninh trong lòng rằng vợ mình đã thất tiết, thế nên, với bản tính của mình, tôi đã không tiếc lời mắng nhiếc nàng thậm tệ mặc cho nàng thanh minh, hàng xóm nói giúp, tôi vẫn đánh đuổi nàng đi
  • d. Cái chết của Vũ Nương, sự hối hận muộn màng của tôi:

  • Những lời mắng nhiếc của tôi đã khiến Vũ Nương vô cùng đau khổ, nàng chỉ nói lại với tôi một lời rồi tắm rửa sạch sẽ, chạy ra bến Hoàng Giang mà trầm mình xuống đó.
  • Tôi tuy lòng vẫn đau đáu sự nghi kị với nàng nhưng trong lòng cũng có chút ân hận nên đã tìm vớt xác nàng mà chẳng thấy.
  • Thế rồi một đêm không ngủ được, ngồi cùng con trai bên chiếc đèn, bỗng nhiên nó trỏ lên cái bóng của tôi trên vách tường mà nói "Cha Đản lại đến kìa". Giờ thì tôi mới hiểu được Vũ Nương, mới hiểu cho nỗi oan thấu trời kia của nàng khi bị tôi nghi oan. Thế nhưng sự đã rồi, không còn có thể cứu vãn được nữa.
  • Ngày qua tháng lại, một hôm có một kẻ tự xưng Phan Lang đến tìm gặp tôi.
  • Hắn kể rằng hắn được Linh Phi của Nam Hải Long Vương cứu sống khi bị đắm thuyền và đã gặp được vợ tôi ở dưới đó. Vợ tôi đã nhờ hắn nói với tôi rằng hãy lập đàn giải oan cho nàng.
  • Dựa vào lời của Vũ Nương căn dặn, tôi lập đàn giải oan ba ngày ròng rã bên bến Hoàng Giang, cuối cùng đến ngày thứ ba, nàng cũng trở về.
  • Nàng đứng ở giữa kiệu hoa, võng lọng rực rỡ giữa sông, nói với tôi lời từ biệt rồi biến mất.
  • Tôi ân hận, dằn vặt bởi sự ghen tuông của mình đã khiến tôi đánh mất một người vợ dịu dàng, đảm đang như Vũ Nương.
  • 3. Kết bài

  • Nỗi ân hận dày vò tôi, hai mươi năm qua, tôi sống trong cô độc để nuôi lớn bé Đản.
  • Giờ đây nó đã lớn khôn, chuẩn bị thành gia lập thất, hi vọng Vũ Nương ở nơi chốn xa xôi cũng nhìn thấu mà bằng lòng tha thứ cho kẻ như tôi
  • Tôi tên là Trương Sinh hôm nay tôi xin kể lại câu chuyện của gia đình tôi để các bạn có thể lấy chuyện của tôi ra làm tấm gương mà biết cách giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để tới khi gia đình tan nát mới cảm thấy hối hận như tôi.

    Năm tôi tròn 20 tuổi mẹ tôi có nhờ người mai mối và đem sính lễ hỏi cưới cho tôi một người con gái cùng làng nàng tên là Vũ Thị Thiết. Nàng năm ấy vừa tròn đôi chín, dáng người đoan trang hiền thục, mặt mũi ưa nhìn, tính tình đức hạnh… Khi mẹ hỏi cưới nàng cho tôi tôi mừng lắm vì lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại hiền ngoan. Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc được một thời gian ngắn, khi Vũ Nương vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng thì cũng là lúc tôi phải theo lời kêu gọi của triều đình lên đường đi đánh trận. Ngày chia tay tôi nàng chỉ sụt sùi khóc động viên tôi giữ gìn sức khỏe trở về bình yên để gia đình được đoàn tụ bên nhau. Cha được gần con và vợ được gần chồng.

    Chiến tranh giặc giã liên miên nhiều năm liền rồi cũng tan. Tôi được trở về quê nhà nên mừng vui lắm. Nhưng vừa về tới nhà tôi liền nghe tin dữ rằng mẹ tôi vì nhớ thương tôi mà đau bệnh qua đời cách đây mấy năm. Tôi buồn lắm bồng đứa con trai của mình đi thăm mộ bà nội nó, nhưng con trai tôi nhất định không chịu theo tôi. Nó bảo tôi không phải là ba nó, ba của nó đêm nào cũng tôi. Khi nghe con trẻ nói vậy tôi bực mình lắm, máu ghen trong người tôi sôi lên sùng sục. Vợ tôi thì nổi tiếng xinh đẹp nên việc nàng có người để ý chẳng phải chuyện khó khăn gì, nên tôi ngay lập tức tin lời con trai về nhà đuổi vợ ra khỏi nhà. Tôi còn nặng lời sỉ nhục nàng ấy khiến nàng ấy chạy ra khỏi nhà và đi đâu tôi không biết.

    Chỉ cho tới khi tôi nghe có người trong làng hớt hải chạy về báo với tôi rằng “Trương Sinh ơi! Tôi thấy vợ cậu Vũ Nương nàng ấy nhảy xuống sông tự vẫn rồi” người hàng xóm đó còn kể cho tôi nghe những gì mà vợ tôi đã làm cho mẹ tôi khi bà đau ốm, mà tôi thì vắng mặt không có ở nhà. Người đó nói rằng tôi là người có phúc lắm mới lấy được Vũ Nương làm vợ, nhưng tôi không biết trân trọng vợ của mình. Khi nghe những lời đó tôi thấy hối hận lắm, cảm thấy bàng hoàng trước hành động quyết liệt của vợ mình. Tôi không thể ngờ được Vũ Nương nàng ấy lại phản ứng mạnh mẽ tới như vậy. Trong lúc nóng giận tôi đuổi nàng ấy đi nàng ấy chỉ việc về nhà mẹ đẻ chờ tôi nguôi giận tìm hiểu ngọn ngành rồi đón nàng ấy về nhà. Vậy mà nàng ấy lại chọn cái chết để chứng minh nỗi oan khuất của mình. Tôi đau xót lắm.

    Buổi tối nhiều đêm tôi không thể nào chợp mắt được con thơ đòi mẹ, hình ảnh vợ tôi cứ hiện về ám ảnh tâm trí của tôi. Tôi ngồi trước chiếc đèn soi bóng mình trên vách, thì đúng lúc đó con tôi tỉnh giấc nó vui vẻ bảo tôi “ba tôi đó” đến lúc này tôi mới hiểu ra người ba đêm nào cũng tới của con trai tôi chính là chiếc bóng của mẹ nó mà thôi. Tôi ôm mặt khóc rưng rức nhưng đã quá muộn rồi vợ tôi đã chết không sống lại được nữa.

    Trong làng tôi đang sống có người đàn ông làm nghề kéo lưới tên Phan Lang ông ta rơi xuống sông không chết, sau khi tỉnh lại ông ta đến nhà gặp tôi bảo rằng ông ấy gặp vợ tôi ở dưới thủy cung. Vợ tôi Vũ Nương mong tôi lập đàn giải oan cho nàng ấy siêu thoát. Tôi nghe theo lời căn dặn của vợ lập đàn giải oan cho vợ của mình, trong làn sương mờ ảo hư thực tôi thấy vợ tôi Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa võng lọng bay lên trời không về với tôi và con trai nữa.

    Hôm nay, tôi kể câu chuyện của mình mong các bạn hãy biết trân trọng tình cảm gia đình của mình, đã lấy nhau thì nên tin tưởng vào nhau đừng ghen tuông nghi kỵ để rồi ân hận như tôi suốt đời.
    1like+full điểm nhé

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Kim Yunniee
09/05 04:34:09
Chuyện người con gái Nam Xương - Lời kể từ góc nhìn của Trương Sinh

Lòng ta nặng trĩu, ray rứt khôn nguôi khi nghĩ về bi kịch đã xảy ra với Vũ Nương - người vợ hiền thục, đức hạnh mà ta đã vô tình ruồng bỏ. Ta là Trương Sinh, một kẻ sĩ nghèo ở làng Nam Xương, vì ham mê theo đuổi con đường võ cử mà phải xa cách gia đình. Khi trở về sau ba năm chinh chiến, ta mang theo trong mình những nghi ngờ, ghen tuông vô cớ, khiến cho bi kịch thương tâm xảy ra.

Trước khi ra đi, ta đã dặn dò Vũ Nương hết sức cẩn thận và giữ gìn cho mình tấm lòng chung thủy. Ta tin tưởng vào vợ, nhưng khi trở về, ta lại nghe thấy tiếng kêu của bé Đản trong đêm khuya, tưởng rằng nàng đã lén lút tư tình với người khác. Lòng ta tức giận, mù quáng, không chịu nghe lời giải thích của vợ, đã mắng nhiếc và đuổi nàng đi.

Vũ Nương, một người phụ nữ nhu mì, nết na, trước sự oan trái bất ngờ, đã cố gắng van xin, giải thích nhưng không được. Nàng nhẫn nhục chịu đựng, rồi quyết định nhảy xuống sông để chứng minh sự trong sạch của mình.

Chỉ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, ta mới nhận ra sai lầm của bản thân. Nỗi ân hận giày vò ta không ngừng. Ta đã đánh mất người vợ hiền thục, đức hạnh, để rồi phải sống trong đau đớn, dằn vặt suốt quãng đời còn lại.

Lời nói dối của bé Đản, sự ghen tuông mù quáng và thiếu niềm tin đã khiến ta gây ra tội lỗi tày trời. Ta mong muốn có thể quay ngược thời gian, sửa chữa sai lầm của mình, nhưng tất cả đã quá muộn. Ta chỉ còn lại nỗi ân hận và day dứt mãi mãi.

Bi kịch của Vũ Nương là bài học đắt giá cho ta và cho tất cả mọi người. Hãy luôn trân trọng tình yêu thương, tin tưởng và giữ gìn hạnh phúc gia đình. Đừng để những nghi ngờ, ghen tuông vô cớ phá vỡ hạnh phúc của chính mình và những người xung quanh.

Ta mong rằng, câu chuyện của ta sẽ là lời cảnh tỉnh cho tất cả mọi người, để không ai phải mắc phải sai lầm như ta. Hãy luôn giữ gìn lòng tin, sự bao dung và vị tha trong cuộc sống để xây dựng những gia đình hạnh phúc, viên mãn.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư