Phân tích bài thơ Mùa Nực Mặc Áo Đông Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Bài thơ "Mùa Nực Mặc Áo Đông" là một tác phẩm của nhà thơ Hàn Mạc Tử. Bài thơ được viết vào năm 1926, trong giai đoạn cuối đời của tác giả. Bài thơ mang đậm tâm trạng u sầu, đau đớn và biểu đạt sự tuyệt vọng của tác giả trước cuộc đời và tình yêu không được đáp lại. Bài thơ được chia thành ba phần, mỗi phần gồm bốn câu. Từ ngữ và hình ảnh trong bài thơ rất tối tăm và u ám, tạo nên một không gian tĩnh lặng và buồn bã. Tác giả sử dụng nhiều từ ngữ mang tính biểu tượng như "nực", "mặc áo đông", "đêm", "lạnh", "tuyết", "đá",... để tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo, cô đơn và tuyệt vọng. Bài thơ thể hiện sự tương phản giữa mùa đông lạnh lẽo và tình yêu không được đáp lại. Tác giả miêu tả một cảnh tượng mùa đông với những hình ảnh như "tuyết trắng phủ đá", "cánh đồng đông lạnh", "gió lạnh thổi qua",... để tạo nên một không gian u tối và cô đơn. Tác giả cảm thấy mình như một người đứng giữa mùa đông lạnh giá, mặc áo đông nhưng không thể tránh được cảm giác lạnh lẽo và cô đơn. Bài thơ cũng thể hiện tâm trạng tuyệt vọng của tác giả trước tình yêu không được đáp lại. Tác giả miêu tả sự đau đớn và tuyệt vọng trong câu "Tình yêu tôi như một đóa hoa tàn", thể hiện sự chấp nhận và buông tay với tình yêu không có kết quả. Tác giả cảm thấy mình như một người bị bỏ rơi, không có niềm vui và hy vọng trong cuộc sống. Tổng thể, bài thơ "Mùa Nực Mặc Áo Đông" là một tác phẩm u sầu và tuyệt vọng của Hàn Mạc Tử. Tác giả sử dụng hình ảnh và từ ngữ để tạo nên một không gian tĩnh lặng và buồn bã, thể hiện sự tương phản giữa mùa đông lạnh lẽo và tình yêu không được đáp lại. Bài thơ mang đậm tâm trạng u sầu và tuyệt vọng của tác giả trước cuộc đời và tình yêu không có kết quả.