Bài thơ "Gặp lá cơm nếp" của Thanh Thảo không chỉ là một sáng tác văn học mà còn là bức tranh hồn nhiên về tình cảm gia đình và tình yêu quê hương. Tác giả đã sử dụng ngôn từ tinh tế và hình ảnh sinh động để chạm khắc nét đẹp của những giá trị truyền thống và nỗi nhớ da diết về quê nhà. Người đọc ngay lập tức được đưa vào bức tranh hằng năm thường thức của người con xa quê, nhớ nhung về hương vị quen thuộc. Hình ảnh lá cơm nếp không chỉ là một đồ vật thông thường mà còn là biểu tượng của bữa ăn ấm áp, tình cảm mẹ cha. Ngôn từ "đun bếp", "thổi nồi cơm nếp" không chỉ là những hình ảnh hằng ngày mà còn là những dấu ấn sâu đậm về tình yêu thương và bản năng chăm sóc gia đình.
Mùi hương của cơm nếp mẹ nấu trở thành một nguồn cảm hứng không ngừng cho người con trong những nhiệm vụ khó khăn trên chiến trường. Hình ảnh "bát xôi mẹ nấu" không chỉ là thức ăn quen thuộc mà còn là niềm tin, là sức mạnh để người lính vượt qua khó khăn. Thông qua việc diễn đạt tình yêu thương với mẹ, tác giả đã chuyển hóa nỗi nhớ thành động lực, làm cho bài thơ trở nên chân thật và đầy cảm xúc.
"Cây nhỏ rừng Trường Sơn/Hiểu lòng nên thơm mãi..." là hình ảnh cuối cùng trong bài thơ, là sự gắn bó mãnh liệt của người lính với quê hương. Cây nhỏ nơi miền rừng Trường Sơn không chỉ là biểu tượng của sức sống, mà còn là kết nối vững chắc giữa người con xa quê và đất nước. Tình yêu thương đã trở thành một phần không thể thiếu, làm cho bức tranh về quê hương thêm phần đẹp đẽ và sâu sắc. Với những nét văn hóa tinh tế, bài thơ "Gặp lá cơm nếp" không chỉ là một sáng tác nghệ thuật mà còn là thông điệp về tình cảm gia đình, tình yêu quê hương được truyền đạt một cách chân thực và sinh động.