Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể về một kỉ niệm buồn của em

hãy kể về một kỉ niẹm buồn của em
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
65
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một kỉ niệm buồn mà em không bao giờ quên là khi em bị mất đi người thân yêu. Đó là một ngày mưa gió, khi mọi người trong gia đình đều tụ tập lại để chia buồn và gửi lời chia buồn cuối cùng cho người thân. Cảm giác mất mát và hụt hẫng ấy khiến em không thể tin vào sự thật và cảm thấy rất đau lòng. Kỉ niệm đó luôn ở trong tâm trí em và khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy buồn và tiếc nuối.
1
0
Ngân Nguyễn Thị
22/02/2024 20:08:38
+5đ tặng

Đối với mỗi người, những trải nghiệm sẽ đem đến thật nhiều bài học. Và chắc hẳn trong cuộc đời, chúng ta cũng đã từng trải qua những trải nghiệm buồn.

Nghỉ hè năm nay, em được về quê ngoại chơi. Em đã có trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, em được ra đồng gặt lúa cùng bác Sáu. Đến chiều, em đã đi câu cá cùng ông ngoại. Em cảm thấy rất thích thú.

Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến em nhớ nhất là lần đầu tiên được bơi lội dưới sông. Hồi ở thành phố, em mới chỉ được tập bơi trong bể bơi. Em đã vô cùng thích thú khi được hòa mình dưới dòng nước mênh mông, mát mẻ. Hôm đó, chúng em còn tổ chức một cuộc thi bơi lội. Với kinh nghiệm năm năm học bơi, em đã đánh bại tất cả các đối thủ, ngoại trừ Đức - một đối thủ ngang sức ngang tài.

Trận thi đấu cuối cùng sẽ quyết định người chiến thắng. Bạn Tùng được chọn làm trọng tài. Em tự nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau khi Tùng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Chúng em ra tư thế chuẩn bị vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Cả hai không ai chịu kém ai nên vẫn đang bơi song song nhau. Em rất tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Khi đã gần về đích, em cảm thấy thấm mệt. Nhưng nhìn thấy Đức đã sắp vượt mình, em quyết định tăng tốc. Bỗng nhiên, chân của em bị chuột rút, không cử động được. Em dần bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Lúc này, em chỉ còn biết đập tay vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu là nước. Trong đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi”. Thế rồi, nhanh như cắt, Đức bơi đến cứu và đưa em vào bờ. Một phen thoát chết ngoạn mục. Khi đã ở trên bờ, em cảm thấy buồn bã và hối hận vô cùng.

Đây quả là một trải nghiệm đáng nhớ. Nhờ vậy, em đã học được bài học quý giá. Không chỉ vậy, em còn có thêm một người bạn thân thiết.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Lê Vinh
22/02/2024 20:09:17
+4đ tặng

Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hiếu động. Bởi vậy, tôi đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị.

Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món.

Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.

Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sang và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.

Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.

0
1
con nhật
22/02/2024 20:16:01
+3đ tặng
trốn đi chơi rồi bị ốm mẹ phải chăm sóc. đến lúc khỏi thì mẹ còn mệt hơn mình


 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×