Phân tích tác phẩm
BỐ TÔI :Tôi đi học dưới đồng bằng. Còn bố tôi, từ một vùng núi cao xa xôi, luôn dõi theo tôi. Cuối mỗi tuần, bao giờ ông cũng mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống núi, rẽ vào bưu điện để nhận lá thư tôi gửi. Lặng lẽ vụng về, ông mở lá thư, xem từng con chữ, chạm tay vào nó, ép nó vào khuôn mặt đầy râu. Rồi cũng lặng lẽ như lúc mở ra, ông gấp nó lại, nhét vào bao thư, mỉm cười rồi đi về núi. Về đến nhà, ông nói với mẹ tôi: Con vừa gửi thư về.. Mẹ tôi hỏi: Thư đâu?. Ông trao thư cho bà. Bà cẩn thận mở nó ra, khen: Con mình viết chữ đẹp quá! Chữ thật tròn, những cái móc rất bén. Chỉ tiếc là không biết nó viết gì. Sao ông không nhờ ai đó ở bưu điện đọc giùm?. Như mọi lần, bố tôi luôn bảo: Chuyện bố con tôi chẳng lẽ để cho người ta đọc vanh vách lên? Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả.. Rồi ông lấy lại lá thư, xếp vào trong tủ cùng những lá thư trước, những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm vào mặt rồi cất đi, không thiếu một lá, ngay cả những lá thư đầu tiên nét chữ còn non nớt. [...] Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường đại học - ngày khai trường đầu tiên không có bố. Bố tôi đã mất. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng bố sẽ đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả cuộc đời. (Theo Nguyễn Ngọc Thuần) ^^
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Người bố trong câu chuyện "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần là một hình tượng cha hiền lành, đơn giản nhưng đầy tình cảm và hiểu biết. Dù sống ở một vùng núi cao xa xôi và không biết chữ, nhưng ông đã dành tình yêu thương và sự quan tâm đặc biệt cho đứa con trai của mình.
Cuộc sống xa lìa giữa đồng bằng và núi cao không làm mất đi tình cảm gia đình. Ngược lại, nó đã làm cho tình thân giữa người bố và con trở nên đặc biệt và sâu sắc hơn. Mỗi tuần, ông di chuyển xuống bưu điện để nhận và gửi thư cho con trai. Hình ảnh ông mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất, nâng niu thư và mỉm cười khi đọc từng dòng chữ của con tạo nên một bức tranh ấm áp và đậm chất gia đình.
Tình yêu thương của người bố không chỉ hiển hiện qua hành động lặng lẽ mỗi tuần mà còn qua việc ông lưu giữ từng lá thư của con. Ông không muốn ai đọc hộ thư của con trai, vì ông tin tưởng và hiểu rõ con như người làm cha. Sự trân trọng và gìn giữ từng lá thư như là một cách ông lưu giữ những khoảnh khắc, suy nghĩ, và tâm tư của con trai trong từng giai đoạn cuộc sống.
Cuối cùng, khi người bố qua đời, tình yêu thương và hình ảnh của ông vẫn tiếp tục sống mãi trong tâm hồn của người con. Dù không còn ở bên, nhưng người bố vẫn đi cùng con trên những con đường mới của cuộc đời. Câu chuyện "Bố tôi" không chỉ là một câu chuyện về tình cha con, mà còn là biểu tượng cho sự hiểu biết và kết nối sâu sắc giữa thế hệ.
(mình phân tích nhan vật bố)
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |