Trong cuộc sống hiện đại như bây giờ, nhà nhà người người ai ai cũng muốn mình là người giỏi nhất, bạn cứ lao đầu vào công việc và lúc nào cũng tự cho bản thân mình là nhất, luôn đúng trong mọi việc và không xem người khác ra gì. Rồi từ đó cho bản thân mình cái quyền đó để chỉ trích người khác, ai vừa ý thì khen ngợi ca tụng , ai làm sai một việc nào đó không vừa lòng thì quay sáng mắng thậm tệ và chỉ trích họ không còn từ gì để tả nổi. Không những thế mọi người còn dựa vào vẻ bề ngoài của một ai đó và phát xét tính cách bên trong con người của họ. Bạn coi những người đó như một tờ giấy, khi bạn viết vào chữ gì thì nó sẽ hiện lên chữ đó. Nhưng đã bao giờ bạn thử đặt mình vào vị trí của người mà bạn chỉ trích chưa, bạn đã thử cái cảm giác bị người ta chỉ trích ,nói như thế này như thế kia mà trong lúc đó bản thân chả biết nói gì để biện hộ cho chính mình. Cảm giác đó nó tồi tệ lắm, nó bất lực lắm và thậm chí những lời bạn nói với họ có thể gây ra một hậu quả mà khó ai có thể lường trước được. Vậy thì tại sao bạn phải làm điều đó trong khi có vô vàng các cách giải quyết khác, thay vì bạn phát xét họ qua vẻ bề ngoài thì bạn hãy tìm hiểu xem họ là người như thế nào, tính cách họ ra sao, hay là tìm hiểu xem tại sao họ lại làm sai việc này, họ đang gặp vấn đề gì trong công việc này , ........ sau khi bạn đã hiểu hết về họ rồi thì hãy bắt đầu phát xét nhé. Đừng để một lời nói nhất thời mà phải làm cho mọi người hối hận cả đời. Hãy nhớ cho tôi một câu như này " TÌM HIỂU TRƯỚC - PHÁN XÉT SAU".