Trong thời kỳ Bắc Thuộc (thế kỷ 10-14), các triều đại phong kiến Trung Quốc, đặc biệt là các triều đại Tống và Minh, đã áp đặt một loạt chính sách cai trị nhằm kiểm soát và thống trị vùng lãnh thổ Bắc của Trung Quốc. Dưới đây là một số chính sách quan trọng:
1. **Chính sách địa lợi**: Các triều đại Tống và Minh đã áp dụng chính sách địa lợi, đặt các quan lại phong kiến người Hán tới làm quan lãnh thổ Bắc, nhằm kiểm soát và quản lý dân cư bản địa. Họ cũng tận dụng mối quan hệ với các tộc người địa phương để tăng cường quyền lực và kiểm soát.
2. **Chính sách thuế và thuế lính**: Nhằm đảm bảo nguồn lực tài chính và quân sự cho việc kiểm soát vùng Bắc, các triều đại đã áp đặt thuế nặng nề và yêu cầu công dân Bắc phải thực hiện nghĩa vụ quân sự. Điều này gây ra sự bất bình đẳng và căng thẳng trong dân cư Bắc.
3. **Chính sách ngôn ngữ và văn hóa**: Các triều đại thường áp đặt ngôn ngữ và văn hóa của người Hán lên dân cư Bắc, giảm bớt sự đa dạng văn hóa và ảnh hưởng địa phương. Điều này gây ra sự phản đối và sự phân biệt dân tộc.
Trong số các chính sách này, có thể cho rằng **chính sách thuế và thuế lính** là thâm độc nhất. Việc áp đặt thuế nặng và yêu cầu nghĩa vụ quân sự không chỉ gây ra sự khổ sở và bất bình đẳng trong dân cư Bắc, mà còn làm tăng thêm sự phản đối và sự không hài lòng đối với triều đại phong kiến Trung Quốc.