Trong thời gian học sinh, bạn sẽ luôn nhớ những điều gì nhất? Là những buổi chiều thú vị cùng bạn bè bỏ học đi chơi, những phút giây lo lắng chuẩn bị cho kì thi quan trọng tại trường, hay đơn giản là những khoảnh khắc tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của ngôi trường dưới ánh hoàng hôn? Với tôi, buổi lễ bế giảng lớp 9 chắc chắn là kỷ niệm đáng nhớ nhất, một kỷ niệm không thể phai nhạt trong lòng.
Một buổi sáng đầu tuần, không khí thoáng đãng và dễ chịu, trời cao cũng trở nên dịu hơn một chút. Vì hôm nay là một ngày quan trọng, tôi đã thức sớm hơn, sắp xếp đồ đạc và lựa chọn trang phục kỹ lưỡng. Sau khi ăn sáng, tôi đã sẵn sàng bước ra khỏi nhà với tâm trạng tốt đẹp, sẵn sàng đối mặt với những điều mới mẻ. Dù đường đi hàng ngày quen thuộc, nhưng hôm nay, tôi cảm thấy nó lạ lẫm đến kỳ lạ. Có vẻ như tất cả mọi thứ đang chứa đựng một loạt kỷ niệm, kỷ niệm đầy sâu thẳm và nhung nhớ.
Khi tôi thấy ngôi trường hiện ra từ xa, tôi không thể kìm lại được xúc động. Lúc đó, từng nhóm học sinh từ từ nhập trường giống như đàn chim non. Sân trường lung linh áo trắng và các khăn quàng đỏ tươi đẹp. Trên sân khấu, bạn bè nam đã trang hoàng từ lâu. Hai hàng ghế gỗ được sắp xếp cẩn thận bên hai bên khán đài, sẵn sàng để các thầy cô ngồi. Trung tâm của sân trường có một tấm phông đỏ cao, ghi dòng chữ "Lễ Tổng Kết Năm Học", bên cạnh đó là tượng Đồng chí Hồ Chí Minh được đặt trên một chiếc kệ cao, tráng lệ và trang trọng. Hai chùm bóng bay cùng câu khẩu hiệu "Bay Cao Ước Mơ" được treo ở hai bên sân khấu, tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt. Tôi dường như đã mê mải nhìn suốt, mặc dù đây là lễ tổng kết cuối cùng, nhưng cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi thấy nó. Một cảm xúc không thể diễn tả được đã tràn đầy trong tôi!
Bất giác, tiếng trống báo hiệu buổi lễ, tôi nhận ra rằng mọi người đã tập trung đông đúc. Không mất quá nhiều thời gian, quan khách cũng đã có mặt. Họ ngồi đông đúc trước chúng tôi, tiếng cười và tiếng nói đầy sôi động. Ai cũng vui vẻ, đang háo hức chờ đợi buổi lễ tổng kết này. Buổi lễ bắt đầu bằng một chương trình văn nghệ hấp dẫn với những tiết mục đầy tâm huyết của các bạn học sinh. Sau đó, phần chào cờ trang nghiêm đã đến. Ngay sau đó, hiệu trưởng của trường đã lên sân khấu để đọc bài diễn thuyết tổng kết năm học và chia sẻ lời chúc đối với lứa học sinh lớp 9. Giọng điệu của thầy rất trầm ấm, và từng chi tiết về hoạt động của trường đã được nêu rõ. Chúng tôi im lặng lắng nghe, lòng tràn đầy sự kính trọng và biết ơn công lao của thầy cô. Lời chúc thân mật của thầy dường như đã khơi lên lòng quyết tâm học tập và rèn luyện của học sinh toàn trường, đặc biệt là các bạn học sinh lớp 9. Bài diễn thuyết kết thúc trong tiếng pháo tay hò reo. Tiếp theo là lời phát biểu của khách mời. Nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là lời phát biểu của bạn Thu Cúc. Bạn đã đại diện cho các bạn học sinh lớp 9 và cả trường để bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm dành cho thầy cô trong suốt 4 năm qua. Có vẻ như cảm xúc của nhiều người đã làm nổi lên một số tiếng khóc nhỏ xung quanh. Khi nghĩ về việc phải xa mái trường quen thuộc, tôi cũng không kìm nổi nỗi xúc động trong lòng...
Bầu không khí trở nên sôi động hơn khi buổi lễ chuyển sang phần trao giải. Sự vui vẻ tràn ngập khi cô hiệu phó đọc danh sách các giải thưởng. Mọi người đều tỏ ra hạnh phúc khi nghe tên mình được gọi. Có người có lẽ còn hơi rụt rè, nhưng trên khuôn mặt họ, niềm vui rõ ràng. Dưới sân, những em nhỏ như đứng chờ đón để nhìn rõ những người đồng hành xuất sắc trên sân khấu. Cuối cùng, thầy hiệu trưởng lên sân khấu để tuyên bố bế mạc và chào tạm biệt tất cả mọi người. Sau đó, mọi người bắt đầu tản ra để chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô. Tôi vẫn luôn nhớ hình ảnh của lớp tôi ôm chầm cô chủ nhiệm để chụp ảnh cuối khóa, tràn đầy tình thương và ấm áp.
Buổi tổng kết năm lớp 9 đã diễn ra như vậy. Nếu có cơ hội quay lại, tôi mong muốn buổi lễ sẽ kéo dài hơn, để tôi có thể ghi lại nhiều điều ý nghĩa hơn. Những bàn tay đã từ giã, những ánh mắt đã rời xa, nhưng trái tim tôi sẽ luôn giữ lại đây - dưới tán phượng đỏ, trong ánh nắng và tình yêu của thời học trò..