Đoạn văn trích được kể bằng ngôi thứ ba.
Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn là nghị luận và thuyết minh
Theo đoạn văn, lý do khiến nhân vật Tâm đã năm, sáu năm không về thăm quê là do anh ta đang gắn bó với cuộc sống ở Hà Nội, tập trung vào công việc để đạt thành công xã hội và không muốn liên lạc với quê hương vốn có nhiều kí ức và những mối quan hệ mà anh ta không mong muốn.
Trong câu "Hai bên cánh đồng lúa xanh gió đưa như nổi sóng", biện pháp tu từ "như nổi sóng" tạo ra hình ảnh mạnh mẽ, tăng cường sự sống động và cảm giác của cảnh vật, khiến cho đoạn văn trở nên sinh động và sâu sắc hơn.
Tâm là một nhân vật phức tạp, đầy những mâu thuẫn nội tâm. Anh ta từ bỏ cuộc sống đơn giản và giản dị ở quê nhà để theo đuổi thành công và giàu có ở thành thị. Tâm có sự nhạy cảm và cảm xúc sâu sắc về quê hương, nhưng cũng có sự tự hào và kiêu căng trong thành công của mình.
Cảm hứng chủ đạo của đoạn văn là sự trở về quê hương, nỗi nhớ nhung về quá khứ và cuộc sống giản dị, đồng thời cũng phản ánh sự thay đổi và mất mát trong con người khi tiếp xúc với thành công và thế giới thành thị.
Ý kiến của Tâm khi cho rằng đã làm đủ bổn phận khi gửi tiền giúp mẹ mỗi tháng là có thể được hiểu và đồng cảm. Tâm đã đi lên từ vất vả và hy sinh, và anh ta có lẽ cho rằng việc gửi tiền là cách để thể hiện lòng hiếu thảo và trả ơn đối với mẹ, dù việc này có phần giấu diếm và mâu thuẫn với một số khía cạnh của cuộc sống anh ta ở thành thị.