Một mùa hè nữa lại về, kéo theo trong em những cảm xúc nghẹn ngào khó tả cùng những kỉ niệm khó quên cùng vài người bạn thân ở quê của em. Đó là một mùa hè của chín năm về trước. Lúc đó, em mới là một học sinh lớp 1 với tính tình hiếu động, nghịch ngợm. Chính vì thế mà đôi khi em có nhiều hành động gây khó chịu cho người khác. Em vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, vì nắng nóng, nên em đã sang nhà rủ Nhung, Hải cùng mình đi bơi ở cái ao gần nhà. Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, khi chúng em khởi động làm nóng người rồi nhảy tùm xuống dòng nước mát. Thế nhưng lúc ấy, tính nghịch ngợm của em lại nổi lên. Em rủ Hải cùng chơi trò thi lặn lâu dưới nước. Rồi khi Hải đang cố nín thở thì em đã trèo lên lưng, nhấn cả người Hải chìm sâu xuống nước. Sau đó, em liền cười lên rất khoái chí. Nhưng ngay khi thấy Hải trồi lên với vẻ mặt tím tái, ho sặc sụa đến khó thở, thì em ngay lập tức nhận ra được sai lầm của bản thân. Khi đó, em rất sợ, tay chân luống cuống không biết làm sao. Chỉ dám vỗ vào lưng Hải và đưa cậu ấy lên bờ rồi liên tục xin lỗi. Thật may, chỉ một lát sau thì Hải cũng bình thường trở lại. Hải cũng không hề trách hay quát mắng em, mà chỉ nói nhẹ nhàng với em lần sau đừng làm thế nữa, câu nói đó của Hải khiến em vô cùng cảm động. Từ lần đó, tình bạn giữa em và Hải càng trở nên thân thiết hơn, càng về sau này em cũng dần bỏ được tính nghịch ngợm của mình. Mỗi khi nhắc đến kỉ niệm này, em đều vô cùng xấu hổ. Nhưng em cũng sẽ không bao giờ quên nó, để nhắc nhở bản thân không được phạm lại những lỗi lầm tương tự.