Khi đọc hai khổ thơ này, tôi cảm thấy một nỗi nhớ nhung sâu sắc về tuổi thơ và những ký ức quý báu bên bà và cha mẹ. Câu thơ “nếu nhắm mắt được nghe bà kể chuyện” khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc của những câu chuyện bà thường kể. Cảnh tượng “Thấy chú bé hài đi bảy dặm” gợi lên hình ảnh đẹp đẽ và thần thoại, làm tôi mơ màng về những giấc mơ kỳ diệu từ thuở nhỏ. Cảm giác như tôi có thể nhìn thấy “quả thị thơm” và “cô Tấm rất hiền” ngay trước mắt, là những điều đã làm cho tuổi thơ của tôi trở nên đáng nhớ. Khi nghĩ về cha mẹ, “nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ” thì tôi thấy một lòng biết ơn sâu sắc. Hình ảnh “tay bồng bế, sớm khuya vất vả” làm tôi cảm nhận được những hy sinh và nỗ lực không ngừng của cha mẹ trong việc nuôi dưỡng tôi. Mắt nhắm rồi, lại mở ra ngay, điều này thể hiện sự liên tục và sự hiện diện không ngừng của tình yêu thương trong cuộc sống của tôi. Những kỷ niệm này không bao giờ phai nhạt, luôn sống mãi trong trái tim tôi. Những suy nghĩ về cha mẹ, dù có lúc tôi cảm thấy lạc lõng, vẫn luôn là nguồn động viên mạnh mẽ để tôi tiến bước.