Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nhận định về thơ Tố Hữu cho rằng: "Thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn con người trước cuộc đời." Bằng sự hiểu biết và cảm nhận bài thơ "Trăng ơi...từ đâu đến?" của nhà thơ Trần Đăng Khoa em hãy viết 1 bài văn làm sáng tỏ nhận định trên

Nhận định về thơ Tố Hữu cho rằng:" Thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn con người trước cuộc đời."
Bằng sự hiểu biết và cảm nhận bài thơ "Trăng ơi...từ đâu đến?" của nhà thơ Trần Đăng Khoa em hãy viết 1 bài văn làm sáng tỏ nhận định trên.
Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ cánh rừng xa
Trăng hồng như quả chín
Lửng lơ lên trước nhà

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kỳ
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Bạn nào đá lên trời

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ đường hành quân
Trăng soi chú bộ đội
Và soi vàng góc sân

Trăng ơi... từ đâu đến?
Trăng đi khắp mọi miền
Trăng ơi có nơi nào
Sáng hơn đất nước em...
 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
70
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Bài văn làm sáng tỏ nhận định về thơ Tố Hữu qua bài thơ "Trăng ơi... từ đâu đến?" của Trần Đăng Khoa**

Thơ ca, trong quan niệm của Tố Hữu, là một tiếng nói hồn nhiên, trong trẻo, phản ánh những cảm xúc, suy tư của con người trước cuộc đời. Câu nói này không chỉ mang tính chất triết lý mà còn là một nhận định sâu sắc về vai trò của thơ trong việc bộc lộ tâm hồn. Đặc biệt, bài thơ "Trăng ơi... từ đâu đến?" của Trần Đăng Khoa là một minh chứng sinh động cho nhận định này, với những câu hỏi đơn giản nhưng sâu sắc, gợi mở những cảm xúc tự nhiên và chân thành của người viết.

Bài thơ bắt đầu với câu hỏi “Trăng ơi... từ đâu đến?”, mở ra một không gian rộng lớn cho sự tưởng tượng và cảm nhận. Câu hỏi này không chỉ mang tính chất thắc mắc về nguồn gốc của ánh trăng mà còn thể hiện khát khao và sự tò mò của trẻ thơ. Ngay từ những dòng thơ đầu tiên, hình ảnh của ánh trăng được liên kết với rất nhiều hình ảnh tươi đẹp, gần gũi: từ cánh rừng, biển xanh, đến sân chơi của trẻ em. Những hình ảnh này không chỉ phản ánh thế giới nhìn thấy mà còn biểu tượng cho thế giới tâm hồn của nhà thơ - nơi có những sắc màu, những cảm xúc sống động.

Khi Trần Đăng Khoa miêu tả ánh trăng hồng như quả chín, hay trăng tròn như mắt cá, chúng ta cảm nhận được sự hồn nhiên, ngây thơ trong cách nhìn nhận của một đứa trẻ. Anh đã biến ánh trăng thành một nhân vật gần gũi, thân thuộc, như một người bạn đồng hành trong cuộc sống. Điều này thể hiện rõ nét tính hồn nhiên trong thơ ca - khi mà thiên nhiên, cuộc sống được nhìn nhận với đôi mắt trong sáng nhất, không vướng bận những lo âu, trăn trở của người lớn.

Hình ảnh ánh trăng bay lướt qua sân chơi hay soi sáng những người lính khiến ta liên tưởng đến sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người. Ánh trăng không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà còn là biểu tượng của niềm vui, của tuổi thơ, của tình yêu đối với đất nước. Việc lồng ghép ánh trăng trong bối cảnh của cuộc sống chiến tranh, trong tình thương bao la của mẹ ru, đã cho thấy cách mà thơ ca có thể bộc lộ những sắc thái tâm hồn sâu sắc, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ.

Bài thơ còn thể hiện tình yêu quê hương đất nước khi câu hỏi "Trăng ơi có nơi nào / Sáng hơn đất nước em?" được đặt ra. Đó không chỉ là một câu hỏi về vẻ đẹp của ánh trăng mà còn là sự tự hào về quê hương, nơi mà ánh trăng lung linh chiếu sáng. Qua đó, tâm hồn của người viết hòa quyện cùng cảm xúc dân tộc, cảm xúc về quê hương, nơi có những kỷ niệm, những trách nhiệm và tình yêu thương vô bờ bến.

Với những cảm nhận chân thành, hồn nhiên, bài thơ "Trăng ơi... từ đâu đến?" đã minh chứng cho nhận định của Tố Hữu về thơ ca như một tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn con người trước cuộc đời. Thơ không chỉ phản ánh hiện thực mà còn là cầu nối giữa con người với thiên nhiên, giữa những xúc cảm và kỷ niệm. Như vậy, thơ ca thực sự trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, một phương tiện bộc lộ cảm xúc và tâm tư, miền đất để soi chiếu những tâm hồn hồn nhiên, đẹp đẽ.
1
0
TNhi
13/08 20:53:29
+5đ tặng

Nhà thơ Tố Hữu nhận định: “Thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn”. Quả thật vậy, thông qua Quê hương của Đỗ Trung Quân, ta thấy được một tâm hồn đầy cảm xúc với tình yêu quê hương da diết.

"Thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn" có ý nghĩa rất sâu sắc và đúng với bản chất của thơ. Thơ không chỉ là một hình thức nghệ thuật mà còn là một cách để tác giả thể hiện và truyền tải những cảm xúc, suy nghĩ, và trạng thái tâm hồn của mình. Trong bài thơ "Quê hương" của nhà thơ Đỗ Trung Quân, ta có thể thấy rõ tiếng nói hồn nhiên của tâm hồn tác giả. Bài thơ này mang đậm tình cảm quê hương, một tình cảm sâu sắc và chân thành. Tác giả miêu tả vẻ đẹp của quê hương, những hình ảnh mộc mạc và tươi đẹp của nơi mình sinh ra và lớn lên. Những từ ngữ và hình ảnh trong bài thơ thể hiện sự yêu quý, tự hào và tình cảm mãnh liệt dành cho quê hương. Tiếng nói hồn nhiên của tâm hồn nhà thơ Đỗ Trung Quân trong bài thơ này không chỉ là sự truyền tải thông điệp về tình yêu quê hương mà còn là sự thể hiện của những trạng thái tâm trạng, những suy nghĩ sâu sắc và những trải nghiệm cá nhân của tác giả. Bài thơ mang đến cho người đọc một cảm giác chân thực và gần gũi, như một tiếng nói thật lòng từ tâm hồn của tác giả.

“Quê hương là gì hả mẹ

Mà cô giáo dạy hãy yêu?

Quê hương là gì hả mẹ

Ai đi xa cũng nhớ nhiều?”

Những vần thơ giản dị nhẹ nhàng cất nghe sao nghe quá đỗi thân thương. Một câu hỏi yêu của một cháu nhỏ mà nặng lòng đến thế. Quê hương là gì? Là những nỗi nhớ mong, là những điều giản dị mà ai đi xa cũng nhớ nhiều. Hai câu hỏi tu từ kết thúc câu sao nhẹ nhàng thắm thiết như chính những lời bỏ ngỏ cho những vần thơ sau.

“Quê hương là chùm khế ngọt” – chùm khế ngọt nhỏ bé, ngọt mát, êm dịu, một thứ quà quê thanh đạm, bình dị, quá đỗi bình dị mà sao day dứt và ám ảnh? Có lẽ vị ngọt thanh của khế làm mát dịu lòng ta, trái khế ngọt mang hương vị của ca dao cổ tích, dư vị thắm thiết của tình nghĩa con người

Đấy là quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi những người thân yêu của ta ở đó, nơi ta đã đi qua thời thơ dại với con đường đến trường rợp bướm vàng bay.

“Quê hương là chùm khế ngọt

Cho con trèo hái mỗi ngày

Quê hương là đường đi học

Con về rợp bướm vàng bay”

Hình ảnh con bướm vàng cũng là một hình ảnh thực và đặc sắc của làng quê mà ở thành phố không bao giờ thấy được. Nhà thơ Giang Nam nhớ về tuổi thơ “Có những ngày trốn học đuổi bướm cạnh cầu ao – Mẹ bắt được chưa đánh roi nào đã khóc”, nhà thơ Huy Cận nhớ “Một buổi trưa không biết ở thời nào – Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao – Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ”.

Và nhà thơ thần đồng Trần Đăng Khoa viết bài thơ đầu tiên của mình là bài Con bướm vàng. Ở bài thơ Quê hương nêu trên, hình ảnh con đường đi học “rợp bướm vàng bay” đẹp như một giấc mơ, đẹp như trong truyện cổ tích vậy.

“Quê hương là con diều biếc

Tuổi thơ con thả trên đồng

Quê hương là con đò nhỏ

Êm đềm khua nước ven sông”

Quê hương xuất hiện với định nghĩa bình dị như con diều biếc chao nghiêng trên bầu trời tuổi thơ. Quê hương còn là những cánh đồng bát ngát hương lúa, là con đò nhỏ khua nước bên dòng sông thơ mộng. Những hình ảnh được nhà thơ sử dụng thật bình dị mà vô cùng tinh tế.

“Quê hương là cầu tre nhỏ

Mẹ về nón lá nghiêng che

Là hương hoa đồng cỏ nội

Bay trong giấc ngủ đêm hè”

Hình ảnh quê hương đẹp đẽ, lung linh, trọn vẹn và thiêng liêng qua những kỉ niệm bình dị và ngọt ngào với cầu tre nhỏ, với nón lá mẹ đội, với hoa cỏ đồng nội và với những giấc ngủ đêm hè.

“Quê hương là vàng hoa bí

…..

Quê hương nếu ai không nhớ…..”

Những điều thân thuộc, những kỉ niệm dung di và những ký ức giản đơn chính là quê hương, là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Bài thơ Quê hương của Đỗ Trung Quân cũng đẹp tựa như thế với hoa bí vàng, giậu mồng tơi, là những cánh hoa râm bụt, là đóa sen trắng tinh khiết.

Ba câu thơ kết bài như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng – một hình ảnh so sánh mang ý nghĩa sâu sắc. Quê hương được so sánh với mẹ vì đó là nơi ta được sinh ra, được nuôi dưỡng lớn khôn, giống như người mẹ đã sinh thành nuôi ta khôn lớn trưởng thành. Vì vậy, nếu ai không yêu quê hương, không nhớ quê hương mình thì không trở thành một người tốt được

Lời thơ nhắc nhở mỗi chúng ta hãy luôn sống và làm việc có ích, hãy biết yêu quê hương xứ sở, vì quê hương là mẹ và mẹ chính là quê hương, vì “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở – Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn” (nhà thơ Chế Lan Viên).

Dù có đi đâu xa, hơi thở của quê hương vẫn bên ta, để ta luôn có một góc nhỏ bình yên với tâm hồn. Khi ta lớn lên, ta ra đi, bon chen, lặn lội trên đường đời. Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu tủi hờn, ấm ức, ta vẫn cố chịu, để rồi khi trở về nhìn thấy rặng tre đầu làng, con đê trước sông và nhận ra mái nhà thân quen của ta đâu đó trong xóm, ta lại bật khóc, tiếng khóc vỡ òa ra vì để trú hết tủi hờn, đau buồn, tiếng khóc vờ vì một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Ôi! Sao mà yêu thương thế!

Về với quê hương, như về với ký ức, như về với bản chất con người thuần túy, quê hương cho ta sự yên ả, tĩnh lặng, sự bình dị, thanh tịnh. Ta như điên cuồng muốn ôm lấy quê hương mà hôn, mà yêu. Ta như muốn chạm tay vuốt ve tất cả mọi thứ, rồi hét lên rằng “Quê hương ơi! Con đã về”. Ta chỉ muốn nhìn hết, thu hết mọi sự yêu thương ấy để vào trong tim, cho nó cùng sống, cùng chết với ta. Như vậy ta sẽ chẳng còn cô đơn, chẳng còn thương nhớ nữa.

Mọi sự vật nơi đây đều có một linh hồn riêng biệt. Linh hồn ấy mãi mãi chẳng đổi thay. Mọi linh hồn ấy đều sẵn sàng dang tay chào đón ta trở về. Cái đụn rơm này, cái cây đa già này, cả cái mùi ẩm mốc của đất quê này… Tất cả, tất cả đều vây lấy ta, trò chuyện với ta, hơn hết chúng đã giúp ta chữa lành mọi vết thương lòng.

Với ta, quê hương luôn gắn với vòng tay của bà, của mẹ, là nụ hôn, là giọt nước mắt. Quê hương thơm mùi canh cà chua, tròn như quả cà, xanh như màu rau muống luộc. Đâu phải vì chưa từng ăn những thứ đó, mà sao giờ đây, nó lại ngon đến thế!. Quê hương sôi nổi và mộc mạc trong những câu chuyện vui rôm rả của làng xóm mỗi buổi tối trăng sáng, là nụ cười ngây thơ đến mê hồn của lũ trẻ con. Ta muốn yêu, yêu hết tất cả mọi thứ của mảnh đất này

Quê hương là một cái gì đó như rằng buộc, như một thứ kỳ diệu khiến ngày ta phải ra đi, tiến một bước nhưng muốn lùi hai bước. Phải ra bến xe nhưng lại chạy ra sông ngồi ngẩn ngơ một lúc, ngắm nhìn dòng suối bạc lấp lánh đến chói mắt khi mặt trời chiếu xuống. Quê hương ơi là quê hương!

Cả ba khổ thơ với những câu thơ cùng một nhịp, kết cấu giống nhau nhưng vẫn nhẹ nhàng, thanh thoát vô cùng. Phải chăng, vẻ đẹp của những hình ảnh thơ đã làm cho người đọc quên đi hình thức bên ngoài của ngôn ngữ? Nhà thơ đã biến cái không thể thành cái có thể, và được độc giả nồng nhiệt đón nhận bằng một sự đồng cảm rất tự nhiên.

Quê hương là một khái niệm trừu tượng, nhà thơ đã cụ thể hoá nó bằng những hình ảnh sống động. Quê hương không thể tương đương với chùm khế ngọt, đường đi học rợp bướm vàng bay, con diều biếc thả trên cánh đồng, con đò nhỏ khua nước ven sông, cầu tre nhỏ, nón lá nghiêng che, đêm trăng tỏ, hoa cau rụng trắng ngoài hè… nhưng tất cả những điều đó lại làm nên một hình ảnh quê hương đẹp đẽ, lung linh, trọn vẹn và thiêng liêng.

Người xưa nói “hãy xúc động hồn thơ để ngọn bút có thần”. Với lòng yêu quê hương thiết tha, nhà thơ đã vẽ lên bức tranh quê hương mang hồn quê, cảnh quê, người quê bằng một ngọn bút có thần…

Quê hương hiện lên qua nét bút của nhà thơ Đỗ Trung Quân rất giản dị và tươi đẹp. Qua đó khẳng định nhận định của nhà thơ Tố Hữu "Thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn”

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Dat Le
13/08 20:59:19
+4đ tặng
Trong bài thơ "Quê hương" của nhà thơ Đỗ Trung Quân, ông miêu tả quê hương như một nơi đầy những kỷ niệm và hình ảnh đẹp. Quê hương là chùm khế ngọt, đường đi học, con diều biếc, con đò nhỏ, cầu tre nhỏ... Tất cả những hình ảnh này đều gợi lên trong lòng người ta những kỷ niệm vui vẻ và hồn nhiên của tuổi thơ. Quê hương còn được miêu tả qua hương hoa đồng cỏ nội, vàng hoa bí, hồng tím giậu mồng tơi, đỏ đôi bờ dâm bụt, màu hoa sen trắng tinh khôi. Từ những hình ảnh này, ta có thể hiểu rằng quê hương là nơi gắn kết tình cảm, là nơi mà con người luôn nhớ nhung và yêu thương.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo