Sau khi đọc bài thơ “Ngôi nhà” của Tô Hà, em cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả. Đó là sự ấm áp, bình yên và hạnh phúc khi được sống trong một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương. Hình ảnh ngôi nhà được tác giả miêu tả thật giản dị, mộc mạc nhưng lại vô cùng gần gũi, thân thương. Đó là nơi “nắng sớm ban mai” rọi vào, “gió chiều lùa nhẹ” qua từng khe cửa, là nơi “mẹ em tảo tần” vun vén, “cha em lam lũ” lo toan. Qua từng câu thơ, em cảm nhận được tình yêu thương bao la, sự hy sinh thầm lặng của cha mẹ dành cho con cái. Ngôi nhà không chỉ là nơi che mưa che nắng mà còn là nơi vun đắp tâm hồn, là điểm tựa vững chắc cho mỗi người. Nó là biểu tượng của gia đình, của tình yêu thương, là nơi em luôn muốn trở về sau những bộn bề cuộc sống. Bài thơ đã khơi gợi trong em niềm tự hào và biết ơn đối với mái nhà yêu dấu, đồng thời nhắc nhở em phải biết trân trọng những gì mình đang có.