Câu thơ "Nghĩ đắn đo không viết, viết đưa ai biết mà đưa" thể hiện sự băn khoăn, do dự của Nguyễn Khuyến khi viết lời gửi đến người bạn thân thiết của mình là Dương Khuê. Tác giả đắn đo không viết vì Dương Khuê đã mất, không còn ai để ông gửi gắm những tâm tư, tình cảm sâu kín. Sự do dự này còn biểu hiện sự trống trải, cô đơn trong lòng Nguyễn Khuyến khi mất đi tri kỷ - người hiểu mình và cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn suốt cuộc đời.
Mối quan hệ giữa Nguyễn Khuyến và Dương Khuê là một tình bạn tri kỷ, gắn bó sâu sắc. Họ không chỉ là bạn đồng liêu trong quan trường mà còn là người bạn tâm giao, chia sẻ với nhau nhiều suy nghĩ, lý tưởng sống. Sự mất mát của Dương Khuê để lại khoảng trống lớn trong tâm hồn Nguyễn Khuyến, khiến ông cảm thấy lạc lõng và trống trải. Điều này được thể hiện rõ qua sự đắn đo, ngập ngừng của ông khi viết lời cuối cùng gửi đến người bạn thân yêu của mình.