Trong khổ thơ trên, hình tượng người mẹ hiện lên với những nét đẹp đặc trưng của tình yêu thương và sự hi sinh. Bằng Việt đã khắc họa người mẹ như một hình mẫu của sự ân cần và lặng lẽ. Dù con bị thương và nằm lại trong mùa mưa, mẹ vẫn xuất hiện với hình dáng ân cần, lặng lẽ, chăm sóc con bằng những hành động giản dị nhưng đầy yêu thương. Từ hình ảnh "Nhà yên ắng, tiếng chân đi rất nhẹ," ta cảm nhận được sự dịu dàng, nhẹ nhàng trong từng hành động của mẹ. Điều này làm nổi bật sự quan tâm sâu sắc của mẹ đối với con, ngay cả khi mọi thứ xung quanh có vẻ như vắng lặng, mẹ vẫn không ngừng lo lắng và chăm sóc cho con. Mẹ không chỉ là nguồn động viên tinh thần mà còn là người chăm sóc chu đáo với những món ăn như "canh tôm nấu khế," "khoai nướng, ngô bung," mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho con trong những lúc khó khăn. Những món ăn này không chỉ thể hiện sự chăm sóc về thể chất mà còn là những biểu hiện của tình yêu và sự quan tâm vô bờ bến. Cuối cùng, hình ảnh "Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà" không chỉ gợi lên sự ấm áp về mặt vật chất mà còn là sự ấm áp trong tâm hồn. Mẹ là người kết nối những ký ức và cảm xúc của con với quê hương, làm cho những hình ảnh "núi rừng xa lạ" trở thành quê hương trong lòng con. Hình tượng người mẹ trong khổ thơ là biểu tượng của sự hi sinh vô điều kiện, sự quan tâm và yêu thương vô bờ bến. Mẹ là nguồn động viên, là chỗ dựa vững chắc, và là biểu hiện sống động của tình yêu thương trong cuộc sống.