Nắng hồng của tác giả Bảo Ngọc đem đến cho tôi nhiều ấn tượng. Nội dung của bài thơ đã khắc họa vẻ đẹp của mùa đông. Khi mùa đông tới, thời tiết lạnh giá. Mọi vật có nhiều thay đổi. Các sự vật thiên nhiên trong bài được nhân hóa vô cùng thật sinh động, gần gũi. Mặt trời thì “trốn đi đâu”, cây cối cũng “khoác tấm áo nâu”, “áo trời xám ngắt”. Các loài vật bỗng nhiên trở nên lười biếng hơn. Sẻ giấu tiếng hát núp trong mái nhà, chị ong chăm chỉ cũng không đến vườn hoa. Nhưng hình ảnh ấn tượng nhất có lẽ là người mẹ xuất hiện như làm sáng bừng cảnh vật. Mẹ mặc chiếc áo choàng đỏ được tác giả so sánh với “đốm nắng đang trôi”. Khi người bước chân đến cửa, mẹ đã mang theo ánh nắng, mang theo vạt nắng hồng trong nụ cười hiền dịu. Thật tuyệt vời biết bao!