Câu 1.
Thể thơ Một đời áo nâu: Lục bát
→Vì bài thơ gồm câu sáu chữ (câu bát), câu tám chữ (câu lục), đuôi câu lục vần với tiếng thứ sáu của câu bát, đuôi câu bát vần với đuôi câu lục sau.
Phương thức biểu đạt chính của bài Một đời áo nâu: Biểu cảm
Câu 2.
→ Biện pháp tu từ: điệp ngữ
++ Điệp ngữ: Áo
“Áo nâu bạc! Áo nâu gầy!
Áo như thửa ruộng chở đầy nắng mưa”
⇒Tác dụng: nhấn mạnh sự vất vả của người mẹ tần tảo nuôi con, đồng thời giúp tạo nhịp điệu cho câu thơ, giúp câu thơ biểu đạt tốt hơn, trôi chảy và mạch lạc hơn.
- Biện pháp tu từ: so sánh
+ So sánh áo với thửa ruộng chở đầy nắng mưa
+ Từ ngữ so sánh: như
→ Phép so sánh: so sánh ngang bằng
⇒Tác dụng: so sánh chiếc áo với thửa ruộng nhiều nắng nhiều mưa qua đó ta thấu hiểu sự vất vả, khó khăn của mẹ phải lặn lội đồng áng, không quản mưa nắng để kiếm tiền nuôi con, đồng thời thể hiện sự xót xa, trân trọng của tác giả đối với mẹ.
Câu 3.
“Mẹ như sông phía quê nhà
Dốc lòng đôi vạt phù sa lặng thầm”
− Biện pháp tu từ: so sánh.
+ So sánh mẹ với sông phía quê nhà.
+ Từ ngữ so sánh: như.
→ Phép so sánh: so sánh ngang bằng.
⇒ Tác dụng: nhấn mạnh tình yêu thương, chăm sóc và nuôi dưỡng con mình của mẹ với con sông quê nhà, thật bình dị, thân thương và chan chứa tình yêu thương dạt dào, bao la. Đồng thời, biện pháp tu từ so sánh giúp người đọc, người nghe có những liên tưởng thú vị, sâu sắc về hình ảnh người mẹ thiêng liêng, cao cả, một nắng hai sương.
− Biện pháp tu từ: nhân hóa
+ Dốc dôi vạt phù sa lặng thầm
→ Nhân hóa hình ảnh phù sa cũng có những hoạt động, cảm xúc như con người (lặng thầm)
⇒ Tác dụng: giúp câu thơ trở nên sinh động, hấp dẫn người đọc, người nghe, đồng thời thể hiện sự hi sinh thầm lặng của mẹ luôn cao cả, vĩ đại.
Câu 4.
− Tác giả dành những tình cảm thiêng liêng, cao quý nhất dành cho mẹ của mình. Đó là sự trân trọng, biết ơn sâu sắc với công ơn sinh thành, dưỡng dục của người mẹ, tác giả thấu hiểu những vất vả, hi sinh và tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho mình. Đồng thời ông xót thương cho mẹ mình vì đã chịu quá nhiều gian khổ, muốn báo hiếu cho mẹ nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ đành gửi những tâm tư, tình của của mình vào khói sương theo đường mẹ đi.
Câu 5.
− Qua bài thơ, tác giả muốn nhắn nhủ chúng ta phải biết yêu thương, quý trọng cha mẹ của mình vì họ là những người sinh ra ta, không quản ngại cực khổ, gian khó để nuôi ta nên người. Chúng ta phải có trách nhiệm hiếu thảo, biết vâng lời và không phụ kì vọng của cha mẹ.