Trong vai em bé được nhắc đến trong câu chuyện, em xin kể lại câu chuyện về lần gặp Bác Hồ như sau:
Ngày ấy, em chỉ là một đứa bé nhỏ, thường ngày cùng các bạn quấn quýt bên Bác Hồ ở Pác Bó. Bác là người rất giản dị, hiền từ và luôn chan hòa với mọi người. Một hôm, khi nghe tin Bác chuẩn bị đi công tác xa, lòng em đầy lo lắng vì biết sẽ không được gặp Bác trong một thời gian dài. Em chạy đến cầm tay Bác và bạo dạn thưa: "Bác ơi, Bác đi công tác về nhớ mua cho cháu một chiếc vòng bạc nhé!"
Bác nhìn em cười hiền hậu và nhẹ nhàng nói: "Cháu ngoan ngoãn nhé, khi nào Bác về Bác sẽ mua tặng cháu."
Thời gian trôi qua, hơn hai năm sau, Bác Hồ trở lại. Ngày đó, không chỉ em mà cả mọi người đều vui mừng khôn xiết khi thấy Bác. Bác vẫn như xưa, giản dị và ấm áp. Giữa tiếng reo hò của mọi người, Bác tiến về phía em – lúc này đã lớn hơn một chút. Bác mở chiếc túi mang theo, cẩn thận lấy ra một chiếc vòng bạc mới tinh. Bác trao tận tay em và nói: "Cháu nhớ món quà này lắm, mình là người lớn đã hứa thì phải giữ lời, đó chính là chữ tín."
Chiếc vòng bạc ấy không chỉ là một kỷ vật quý giá mà còn là bài học về sự giữ lời hứa và lòng tin, điều mà Bác đã dạy em và mọi người từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.