Thiên nhiên:
"Trời chiều buông lãng bóng hoàng hôn": Hình ảnh hoàng hôn buông xuống, cảnh chiều tà gợi cảm giác buồn bã, xa vắng.
"Ngàn mai gió cuốn chim bay mới": Hình ảnh gió cuốn chim bay trên ngàn mai tạo nên không gian bao la nhưng hiu quạnh.
"Dặm liễu sương sao": Con đường đầy liễu phủ sương mờ, mang vẻ u buồn, cô đơn.
Con người sinh hoạt:
"Tiếng rồng rã xa đưa vẳng trống đơn": Âm thanh tiếng trống vọng lại từ xa thể hiện nhịp sống thưa thớt của con người, tạo nên cảm giác tịch mịch, xa cách.
"Gác mái nhờ ong vện phớ": Gợi cảnh sinh hoạt đời thường, nhưng là trong sự lặng lẽ, không tấp nập, mang nét buồn hoài cổ.
Nhận xét: Thiên nhiên trong bài thơ được miêu tả ảm đạm, rộng lớn nhưng lại hiu hắt, phản ánh tâm trạng của người xa quê, lạc lõng giữa cuộc đời. Các hình ảnh con người sinh hoạt tuy hiện diện nhưng rất mờ nhạt, xa vắng, không có sự giao tiếp hay sự sống sôi nổi. Tất cả tạo nên một bức tranh chiều tà trầm lặng, u uất, thấm đượm nỗi nhớ nhà và cảm giác cô đơn của tác giả.