Đoạn thơ trên gợi lên một nỗi nhớ da diết về quê hương, về mái ấm gia đình, đặc biệt là hình ảnh người mẹ và bếp lửa, những biểu tượng của sự ấm áp, yêu thương và bình yên. Tác giả đã khéo léo khắc họa sự phôi phai của cuộc đời qua hình ảnh “đời con thưa dần mùi khói,” tượng trưng cho khoảng cách ngày càng xa giữa con người và quê nhà, giữa đời sống hiện đại và ký ức xưa cũ. Những hình ảnh như "bếp lửa ngày đông", "ao xưa, mảnh vườn nhỏ", và "mái rạ cuộc đời" đều thể hiện sự trân trọng và khao khát được trở về với những giá trị giản dị nhưng vô cùng quý giá của tuổi thơ và gia đình. Bên cạnh đó, hình ảnh “lá bạch đàn xộc vào giấc ngủ” như một dấu ấn đậm nét của ký ức, không chỉ tồn tại trong tâm hồn mà còn len lỏi vào từng giấc mơ, tạo nên sự hòa quyện giữa quá khứ và hiện tại. Khói bếp xưa không chỉ là kỷ niệm mà còn là biểu tượng của tình mẹ, của sự ấm cúng gia đình, khiến con người dù đi xa vẫn luôn nhớ về. Nội dung của đoạn thơ này khắc họa một cách chân thành và sâu sắc tình cảm gia đình, lòng hiếu thảo và niềm hoài niệm về quá khứ trong cuộc sống đầy biến đổi.