Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết văn những kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô và mái trường

viết văn những kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô và mái trường
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
70
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong hành trình học tập của mình, không thể không nhắc đến những kỷ niệm sâu sắc với thầy cô và mái trường. Đó là những khoảnh khắc đáng nhớ, giúp em trưởng thành hơn không chỉ về tri thức mà còn về nhân cách.

Nhớ về thầy Đức, giáo viên dạy toán của em, người đã truyền cho em niềm đam mê với môn học này. Có một lần, trong một tiết học, em đã gặp khó khăn với một bài toán khó. Dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra cách giải. Thầy thấy em lặng lẽ chán nản nên đã đến bên cạnh, ân cần hỏi han và hướng dẫn em từng bước một. Thầy không chỉ dạy em cách giải toán, mà còn khơi gợi cho em tinh thần kiên nhẫn và sự quyết tâm không từ bỏ. Kể từ đó, em không còn sợ hãi mỗi khi đứng trước những bài toán khó nữa.

Ngoài thầy Đức, em cũng có những kỷ niệm đẹp với cô Trang, cô giáo dạy văn. Trong một buổi học, cô tổ chức một buổi thuyết trình về chủ đề 'Ước mơ của tôi'. Em đã mạnh dạn chia sẻ ước mơ trở thành một nhà văn, và cô đã khuyến khích em rất nhiều. Cô nói rằng mỗi người đều có một câu chuyện riêng đáng để được viết ra, và em phải tin vào khả năng của mình. Những lời động viên đó đã tiếp thêm sức mạnh cho em để theo đuổi ước mơ viết lách của mình.

Mái trường cũng là nơi gắn liền với nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Những buổi sinh hoạt đội, những lần tham gia hội thao, và các buổi lễ kỷ niệm đều để lại trong em dấu ấn khó quên. Có một lần, trong buổi lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường, em đã cùng các bạn tham gia biểu diễn văn nghệ. Mặc dù có chút hồi hộp, nhưng khi đứng trên sân khấu, em cảm thấy tự hào khi được đại diện cho lớp, mang đến những tiết mục ý nghĩa cho mọi người. Đó là khoảnh khắc em nhận ra sức mạnh của tình bạn và sự đoàn kết không gì có thể thay thế.

Mỗi kỷ niệm với thầy cô và mái trường đều như những viên ngọc quý trong ký ức của em. Những bài học không chỉ nằm trong sách vở mà còn từ những người đã từng dìu dắt em trên con đường trưởng thành. Em biết rằng dù có đi đâu, những kỷ niệm đó sẽ mãi ở lại trong tim, như một nguồn động lực cho em vươn xa hơn trong tương lai.
0
0
Đặng Mỹ Duyên
24/10/2024 16:45:55
+5đ tặng
Những kỷ niệm sâu sắc với thầy cô và mái trường là hành trang quý giá mà em luôn mang theo suốt cuộc đời. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là ngày em hoàn thành bài kiểm tra quan trọng ở lớp 8. Thầy giáo chủ nhiệm đã dành rất nhiều thời gian để giúp em ôn tập, giải thích từng bài toán khó mà em chưa hiểu. Em vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, khi lớp học đã vắng vẻ, thầy ngồi lại cùng em, không chỉ giảng bài mà còn động viên, khích lệ em cố gắng. Thầy nói rằng: "Không có gì là không thể nếu con thật sự nỗ lực." Câu nói ấy đã truyền cho em động lực rất lớn để vượt qua những khó khăn trong học tập.
 
Không chỉ có thầy cô, mái trường cũng ghi dấu bao kỷ niệm tuổi thơ của em. Những buổi học thể dục dưới sân trường, tiếng cười đùa cùng bạn bè hay những buổi chào cờ trang nghiêm, tất cả đều tạo nên một bức tranh tuổi học trò đầy màu sắc. Mỗi lần bước vào cổng trường, em lại cảm thấy như được trở về một nơi thân thuộc, nơi mà những giấc mơ và hoài bão của em bắt đầu. Những kỷ niệm ấy không chỉ là những bài học trong sách vở, mà còn là những bài học về cuộc sống, về tình người mà thầy cô và mái trường đã dạy cho em.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Hồng Anh
24/10/2024 16:51:30
+4đ tặng

Một đời người - một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.

(Người lái đò)

Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta - lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” đó là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 -11. Nhưng có lẽ với tôi, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi, khóa học sinh được tham dự lễ kỷ niệm này, quan trọng hơn cả là được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường - Trường THPT...

Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, đó là gần ba năm học tại trường THPT..., tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ những kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường. Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp đến. Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng không dễ, bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủ đây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, bạn bè quá. Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào. Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần bA năm học, hằng ngày được các thầy cô giảng bài, được học, được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.

Mái trường này - ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà, đó là nơi tôi ngồi học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Trần Hương Giang. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp. Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô ơi, cô thật tuyệt vời! Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình và lo sợ rằng cô sẽ quên em khi em rời xa mái trường này cô à! Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.

Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.”

Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng tôi ở trong trái tim và ngay cả khi lúc đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón khi chúng tôi quay lại. Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.

Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho tôi gặp được những người thầy, người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×