Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết về 1 kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và môi trường

viết về 1 kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và môi trường
1 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
43
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong suốt quãng đời học sinh, có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô và môi trường học tập. Một kỷ niệm sâu sắc mà tôi vẫn nhớ mãi là vào cuối học kỳ 2 năm lớp 9, khi chúng tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn chuyển cấp.

Ngày hôm đó, chúng tôi tổ chức một buổi lễ chia tay với thầy cô và các bạn trong lớp. Không khí thật ấm áp và cũng có chút buồn bã vì ai cũng biết sắp phải xa nhau. Thầy chủ nhiệm – thầy Minh, một người thầy mà chúng tôi ai cũng kính trọng và yêu mến, đã chuẩn bị một bài phát biểu đầy xúc động. Thầy đã chia sẻ những kỷ niệm vui buồn trong suốt 3 năm học, từ những giờ học căng thẳng đến những buổi ngoại khóa đầy tiếng cười. Thầy nói rằng, mỗi học sinh đều là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh của lớp, và thầy luôn tự hào về chúng tôi.

Sau buổi lễ, chúng tôi cùng nhau chụp ảnh, lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ bên thầy cô và bạn bè. Mỗi người lần lượt gửi những lời chúc tốt đẹp và bày tỏ lòng biết ơn đến thầy cô. Tôi nhớ rất rõ ánh mắt của thầy Minh lúc đó – vừa tự hào, vừa xúc động, và cũng không giấu được sự lưu luyến.

Kết thúc buổi lễ, chúng tôi cùng nhau đọc một bài thơ mà cả lớp đã tự viết dành tặng thầy. Mỗi câu chữ đều chứa đựng tình cảm chân thành và lời hứa sẽ luôn nhớ về thầy cô, về mái trường, về những giờ phút cùng nhau học tập và khám phá tri thức. Môi trường học tập ấy không chỉ là nơi chúng tôi được tiếp thu kiến thức, mà còn là nơi chúng tôi được học cách sống, học cách yêu thương và đoàn kết.

Thời gian trôi qua, thầy cô và mái trường ấy mãi là một phần ký ức đẹp đẽ trong tâm hồn tôi. Tôi xin cảm ơn thầy Minh và các thầy cô khác đã giúp tôi trưởng thành, để tôi luôn nhớ về kỷ niệm sâu sắc ấy với lòng biết ơn chân thành.
1
0
Hồng Anh
25/10 21:22:12
+5đ tặng

Ai trong chúng ta đều có những kỉ niệm vui, buồn bên thầy cô, bạn bè. Tôi cũng vậy, tôi có những kỉ niệm đáng nhớ với cô giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của tôi.

Hôm ấy, vào tiết toán, tiết học của cô chủ nhiệm tôi. Tôi vốn không thích môn toán lại thêm việc cô giáo lúc nào cũng thiên vị, hay mắng tôi, hay trách phạt tôi nên tôi lại càng không thích Toán. Cứ đến giờ toán tôi lại không tập trung, hay nói chuyện riêng và trêu các bạn khác. Giờ toán hôm ấy cũng vậy, tôi quay ngang quay ngửa không nghe giảng, không làm bài tập. Lúc đầu cô dừng bài giảng lại nhìn tôi thật lâu nhưng tôi vẫn không thôi. Tôi quay ra làm việc riêng. Như biết được hành động đó của tôi, cô gọi tôi dậy đi giặt cho cô giẻ lau bảng:

- Ơ, Em thưa cô, hôm nay không phải bàn em trực nhật ạ.

- Cô nhắc em tội làm việc riêng, em ra giặt giẻ lau lau bảng để tập trung lại.

- Nhưng em không phục ạ, hôm nay là bàn bạn Hương trực nhật ạ. Sao cô không gọi bạn Hương? (Hương là bạn hay được cô khen và yêu quý)

- Sao em hư vậy nhỉ? Còn cãi lại cô nữa. Cô sẽ phản ánh lại việc này trong cuộc họp phụ huynh sắp tới. Em...

Cô vừa nói đến đó tôi đã thổn thức, nước mắt tôi tuôn chảy, tôi nói trong ấm ức:

- Thưa cô... thưa... sao cô luôn ghét em, sao cô luôn thiên vị? Em đâu làm gì sai mà cô ghét em?

Chưa kịp nói hết câu tôi đã òa ra khóc. Tôi nhất định không phục, tôi không thích cô. Cô cũng dừng lại bài giảng, lặng lẽ ra khỏi lớp. Suốt buổi học hôm ấy tôi không còn tâm trạng, phần vì tôi ấm ức chuyện cô thiên vị, phần vì lo sợ cô sẽ mời phụ huynh lên lớp. Hôm sau, cuối buổi học cô gọi riêng tôi ra, cô phân tích đúng sai, phải trái. Tôi vốn là đứa khôn ranh nên lúc đó tôi vang dạ nhận lỗi và xin cô bỏ qua nhưng thực chất sau lưng tôi vẫn nói xấu cô, không phục cô.

Một hôm, sự việc gần như hôm tôi học trong giờ Toán lại diễn ra trong giờ môn Văn. Tôi rất thích văn nên chả bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ bị phạt trong giờ văn vì tội mất tập trung. Nhưng không hiểu sao hôm ấu đầu óc tôi “treo ngược cành cây”. Để cho tôi tập trung trở lại cô giáo dạy văn cũng giao cho tôi nhiệm vụ đi giặt giẻ lau. Tôi vui vẻ đi giặt. Lúc lau bảng tôi nhận ra có cái gì đó quen quen, tôi nhớ lại sự việc hôm học Toán trong giờ cô chủ nhiệm. Tôi như nhận ra điều gì đó, tôi nhớ lại hết những lời lẽ cô khuyên nhủ tôi. Tôi nhớ lại cả lúc cô đấu tranh vì tôi bị ghi trong sổ đầu bài một cách oan ức... À, tôi chợt hiểu... Hóa ra tôi đã nhầm. Cô chủ nhiệm không hề ghét tôi, cô cũng không hề thiên vị. Người luôn quan tâm tôi, uốn nắn cho tôi là cô. Người luôn buồn lòng vì một học sinh cá tính như tôi cũng là cô. Cô quan tâm tôi, nhắc nhở những sai lầm của tôi mà tôi còn trách cô, tôi cứ nghĩ khi cô chỉ ra những sai lầm cho tôi là do cô ghét tôi. Tôi vô tâm, ích kỉ quá. Tôi nghĩ mình cần có hành động cụ thể để xin lỗi cô. Nghĩ vậy tôi liền đợi đến hết buổi học, tôi vào nhà cô, chân thành xin lỗi cô. Cô nở nụ cười thật tươi, vẻ mặt cô nhân từ, bao dung, cô tha thứ hết những sai lầm cỏn con ấy của tôi. Tôi cũng hứa với cô sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi và yêu thích môn Toán trở lại để trở thành học sinh gương mẫu khiến thầy quý, bạn yêu.

Kỉ niệm của tôi với cô giáo chủ nhiệm là thế đấy. Bây giờ, dù không còn được học cô nữa nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cô, một cô giáo hiền từ, bao dung nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn nói với cô rằng: Tôi biết ơn cô và yêu cô rất nhiều!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×