Sau khi đọc văn bản và kết hợp những trải nghiệm cá nhân, em có suy nghĩ gì về tình cảm thầy trò?
[...]Thế rồi, từ điều này sang điều khác, thầy Ha-men nói với chúng tôi về tiếng Pháp, bảo rằng đó là ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất, vững vàng nhất: phải giữ lấy nó trong chúng ta và đừng bao giờ quên lãng nó, bởi vì khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khoá chốn lao tù... Rồi thầy cầm một quyển ngữ pháp và đọc bài học cho chúng tôi. Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế. Tất cả những điều thầy nói, tôi thấy thật dễ dàng, dễ dàng. Tôi cũng cho là chưa bao giờ mình chăm chú nghe đến thế, và cả thầy giáo nữa, chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến thế. Cứ như thể trước khi ra đi, con người tội nghiệp muốn truyền thụ toàn bộ tri thức của mình, muốn đưa ngay một lúc tri thức ấy vào đầu óc chúng tôi.[...]Thế rồi, từ điều này sang điều khác, thầy Ha-men nói với chúng tôi về tiếng Pháp, bảo rằng đó là ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất, vững vàng nhất: phải giữ lấy nó trong chúng ta và đừng bao giờ quên lãng nó, bởi vì khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khoá chốn lao tù... Rồi thầy cầm một quyển ngữ pháp và đọc bài học cho chúng tôi. Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế. Tất cả những điều thầy nói, tôi thấy thật dễ dàng, dễ dàng. Tôi cũng cho là chưa bao giờ mình chăm chú nghe đến thế, và cả thầy giáo nữa, chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến thế. Cứ như thể trước khi ra đi, con người tội nghiệp muốn truyền thụ toàn bộ tri thức của mình, muốn đưa ngay một lúc tri thức ấy vào đầu óc chúng tôi.Xong bài giảng, chuyển sang viết tập. Thầy Ha-men đã chuẩn bị cho ngày hôm đó
những tờ mẫu mới tinh, trên có viết bằng “chữ rông” thật đẹp: Pháp, An-dát, Pháp, An- dát. Những tờ mẫu treo trước bàn học trông như những lá cờ nhỏ bay phấp phới khắp
xung quanh lớp. Ai nấy đều chăm chú hết sức và cứ im phăng phắc! [...] Chốc chốc, ngước mắt khỏi trang giấy, tôi thấy thầy Ha-men đứng lặng im trên bục và đăm đăm nhìn những đồ vật quanh mình như muốn mang theo trong ánh mắt toàn bộ ngôi trường nhỏ bé của thầy... Bạn nghĩ mà xem! Từ bốn mươi năm nay, thầy vẫn ngồi ở chỗ ấy, với khoảng sân trước mặt và lớp học y nguyên không thay đổi. Con người tội nghiệp hẳn phải nát lòng biết mấy khi giã từ tất cả những vật ấy, khi nghe thấy tiếng người em gái đi đi lại lại, đóng hòm xiểng, ở gian phòng bên trên, vì ngày mai họ phải ra đi, rời khỏi xứ sở này mãi mãi. Tuy nhiên, thầy vẫn đủ can đảm dạy chúng tôi cho đến hết buổi. Sau tiết viết tập đến bài Lịch sử, rồi những trò nhỏ cất tiếng đọc đồng thanh như hát Ba Be Bi Bo Bu. Đằng kia, cuối phòng học, cụ Hô-de đã đeo kính lên, và nâng cuốn sách vỡ lòng bằng hai tay, cụ đánh vần từng chữ theo bọn trẻ. Cả cụ cũng chăm chú, giọng cụ run run vì xúc động; nghe cụ đọc thật kỳ cục, đến nỗi tất cả chúng tôi muốn cười và cũng muốn khóc... Ôi! Tôi sẽ nhớ mãi buổi học cuối cùng này!Bỗng đồng hồ nhà thờ điểm mười hai giờ, rồi đến chuông cầu nguyện buổi trưa. Cùng lúc đó, tiếng kèn của bọn lính Phổ đi tập về vang lên ngoài cửa sổ... Thầy Ha-men đứng dậy trên bục, người tái nhợt. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thầy lớn lao đến thế... (Theo Buổi học cuối cùng, An-phông-xơ Đô-đê) ----- Nội dung ảnh ----- Câu 9 (1,0 điểm). Sau khi đọc văn bản và kết hợp những trải nghiệm cá nhân, em có suy nghĩ gì về tình cảm thầy trò?
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tình cảm thầy trò luôn là một trong những mối quan hệ thiêng liêng và sâu sắc nhất trong cuộc sống. Qua đoạn trích "Buổi học cuối cùng" của An-phông-xơ Đô-đê, tôi cảm nhận rõ rệt được tình cảm ấy, đặc biệt là nỗi lòng của thầy Ha-men dành cho học trò và ngôi trường mà thầy đã gắn bó suốt bốn mươi năm.Thầy Ha-men không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là người truyền cảm hứng và tình yêu quê hương. Dù biết rằng buổi học cuối cùng này là dấu chấm hết cho một chặng đường dài, thầy vẫn tận tâm dạy dỗ, cẩn thận từng câu chữ, như thể muốn truyền thụ mọi điều quý giá còn lại. Cảnh tượng thầy đứng lặng im, đăm đăm nhìn những đồ vật quen thuộc trong lớp học, khiến tôi cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc và tình yêu tha thiết mà thầy dành cho nơi đây.Tình cảm thầy trò không chỉ thể hiện qua việc học mà còn là sự gắn bó, hiểu biết lẫn nhau. Khi thầy kiên nhẫn giảng dạy, tôi cảm thấy sự trân trọng của mình đối với thầy càng sâu sắc hơn. Những giây phút ấy không chỉ là bài học về ngôn ngữ, mà còn là bài học về lòng yêu nước, về nhân cách và sự hy sinh. Thầy đã dạy cho học trò không chỉ kiến thức mà còn là giá trị tinh thần, là cách giữ gìn bản sắc văn hóa.Từ góc độ cá nhân, tôi cũng từng có những kỷ niệm đẹp với thầy cô trong suốt những năm học. Những giờ phút bên thầy cô không chỉ đơn thuần là học tập mà còn là sự sẻ chia, gắn kết giữa thầy và trò. Tình cảm ấy, dù không luôn được thể hiện bằng lời, nhưng luôn hiện hữu qua từng ánh mắt, nụ cười, hay những bài giảng đầy tâm huyết.Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tình cảm thầy trò chính là sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa những thế hệ. Dù thời gian có trôi qua, hình ảnh và bài học từ thầy vẫn mãi trong tâm trí mỗi học trò, là động lực để chúng tôi phấn đấu và gìn giữ những giá trị mà thầy đã truyền lại.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tình yêu thương sâu sắc: Thầy Ha-men dành cho học trò một tình yêu thương sâu sắc. Điều này thể hiện qua cách thầy tận tình giảng dạy, muốn truyền đạt hết kiến thức của mình trước khi phải chia xa. Thầy cũng rất quan tâm đến cảm xúc của học sinh, hiểu được nỗi buồn của các em khi phải xa rời tiếng mẹ đẻ. Sự kính trọng và biết ơn: Học sinh dành cho thầy Ha-men sự kính trọng và biết ơn sâu sắc. Họ chăm chú nghe giảng, làm bài tập một cách nghiêm túc, thể hiện sự trân trọng những kiến thức thầy truyền đạt. Ý thức về giá trị của ngôn ngữ và văn hóa dân tộc: Cả thầy và trò đều nhận thức rõ tầm quan trọng của việc giữ gìn tiếng mẹ đẻ. Họ hiểu rằng ngôn ngữ là một phần không thể thiếu của bản sắc dân tộc và là chìa khóa để giải phóng dân tộc. Khoảnh khắc xúc động, khó quên: Buổi học cuối cùng đã để lại trong lòng thầy trò những ấn tượng sâu sắc, khó quên. Đó là những khoảnh khắc xúc động, khi thầy trò cùng nhau chia sẻ nỗi buồn, nỗi lo về tương lai.
Suy ngẫm
Tình thầy trò là một mối quan hệ thiêng liêng: Thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là những người bạn, người thầy, người cha, người mẹ. Tình cảm thầy trò là một mối quan hệ hai chiều, đòi hỏi sự tôn trọng, yêu thương và sự gắn kết từ cả hai phía. Tình cảm thầy trò có ý nghĩa quan trọng trong quá trình hình thành nhân cách: Những bài học về đạo đức, tình yêu thương, lòng biết ơn mà thầy cô truyền đạt sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn của mỗi học sinh. Tình cảm thầy trò là động lực để học sinh cố gắng: Khi có tình cảm với thầy cô, học sinh sẽ cảm thấy được khích lệ, từ đó có thêm động lực để học tập và rèn luyện bản thân.