Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Người ta thường nói rằng "một năm bắt đầu từ mùa xuân, đời người bắt đầu từ tuổi trẻ". Quả thật, mùa xuân luôn gắn liền với sự khởi đầu, là biểu tượng của sự sống mới, niềm vui và hy vọng. Mỗi khi mùa xuân đến, trong trái tim mỗi người lại trào dâng những mong chờ, khát khao, ở nhiều cấp độ và cung bậc khác nhau. Dù ở đâu và trong hoàn cảnh nào, con người vẫn luôn hướng về mùa xuân với niềm tin vào những khởi đầu tươi sáng và đầy hứa hẹn. Trong dòng chảy của thời gian, mùa xuân trong cảm nhận của tuổi trẻ – lứa tuổi bắt đầu cho cuộc đời – là đẹp nhất. Mùa xuân không chỉ là mùa của thiên nhiên, mà còn là mùa của tình yêu, của những ước mơ, khát vọng, của những lời hẹn ước ngọt ngào. Thi sĩ Nguyễn Bính đã ví von mùa xuân của tuổi trẻ là "mùa xuân xanh" – một mùa xuân tràn đầy sức sống, tươi mới và đầy màu hy vọng. Ngay từ tựa đề, bài thơ "Mùa xuân xanh" của Nguyễn Bính đã dẫn dắt người đọc vào thế giới của sự sống, của những niềm tin yêu. Không giống như màu vàng của "mùa xuân chín" trong thơ Hàn Mặc Tử, hay sự nuối tiếc, xót xa trong lời thơ của Xuân Diệu: “Còn xuân… nhưng chẳng còn tôi mãi”, mùa xuân của Nguyễn Bính là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên nhiên và con người, giữa cảnh và tình. Trong bài thơ, Nguyễn Bính đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân đầy sắc xanh, từ bầu trời cao xanh, lá cây xanh, đến những cánh đồng lúa bạt ngàn:
"Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
Đồng nàng và lúa ở đồng anh."
Sự ngút ngàn của màu xanh ấy không chỉ tạo nên một không gian mùa xuân rực rỡ, mà còn chứa đựng những tâm sự thầm kín, những niềm hy vọng tươi sáng của nhân vật trữ tình. Màu xanh không chỉ là màu của thiên nhiên, mà còn là màu của tình cảm, của những ước mơ chớm nở trong lòng người. Cảm xúc của nhân vật trữ tình trong bài thơ không chỉ là sự mộc mạc, chân thật mà còn rất gần gũi. Trong cái hương sắc của mùa xuân, chàng trai không ngần ngại bày tỏ niềm mong đợi của mình:
"Tôi đợi người yêu đến tự tình."
Liệu niềm mong đợi ấy có được đáp lại? Chúng ta chưa biết, nhưng trong không gian mùa xuân ngập tràn hy vọng, tình yêu và hạnh phúc, thật khó lòng mà niềm hy vọng nhỏ bé ấy không được hồi đáp. Niềm mong chờ, hy vọng ấy như lan tỏa trong không gian xanh biếc, tìm kiếm và gởi gắm đến người yêu thương. Và kia, niềm hy vọng đã bừng sáng:
"Khỏi lũy tre làng tôi nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt lưng xanh."
Chiếc thắt lưng xanh xuất hiện như một điểm nhấn trên nền màu xanh mênh mông của bài thơ, thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng chàng trai. Mùa xuân – mùa của sự chờ đợi, hẹn hò và tình yêu, đã mang lại những cảm xúc sâu lắng, chân thành và đầy ắp mơ mộng. Bài thơ khép lại nhưng lại mở ra một khung cảnh khác của mùa xuân:
"Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời
Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi
Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy
Một áng thư đề nét chẳng phai."
Trong sắc xanh bất tận của mùa xuân, bài thơ đã mang đến cho người đọc một cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu nhưng đầy ấn tượng. Như nhân vật trữ tình trong bài thơ, chúng ta cũng mong đợi, cũng hy vọng, cũng sẵn sàng đón chờ một "mùa xuân xanh" trong đời mình.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |