Câu chuyện "Cô bé bán diêm" của Andersen khiến em không khỏi bùi ngùi và xót xa trước số phận của cô bé nghèo khổ. Vào đêm Giáng sinh giá lạnh, cô bé chỉ có những que diêm để bán, nhưng không ai dừng lại mua. Trong khi trời rét cắt da, cô bé một mình lạc lõng trên phố, đôi chân tê cóng vì lạnh, bụng đói meo, nhưng vẫn cố gắng gạt nước mắt để tiếp tục công việc. Những que diêm nhỏ bé mà cô đốt lên lại như mang đến cho cô những giấc mơ ấm áp. Cô thấy hình ảnh của một lò sưởi ấm áp, một bữa ăn ngon, và cả hình ảnh người bà thân yêu đã khuất. Nhưng tất cả đều tan biến khi que diêm tắt, để lại cô bé trong một thế giới lạnh giá và cô đơn. Câu chuyện không chỉ là nỗi đau của một đứa trẻ bất hạnh mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về tình người trong xã hội. Em cảm nhận được nỗi buồn và sự cô đơn mà cô bé phải chịu đựng, đồng thời cũng cảm thấy biết ơn hơn về những gì mình đang có. Thật sự, câu chuyện này đã làm em suy nghĩ nhiều về cách chúng ta có thể san sẻ tình yêu thương và sự quan tâm đến những người xung quanh, đặc biệt là những người nghèo khổ, bất hạnh.