Ngày bà qua đời, trời âm u như lòng tôi. Căn nhà vốn rộn ràng tiếng cười giờ chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn. Hình ảnh bà, người phụ nữ tần tảo, hiền hậu, luôn hiện về trong tâm trí. Tôi nhớ những câu chuyện bà kể, những bài hát bà ru, những món ăn bà nấu. Mỗi món ăn, mỗi câu chuyện, mỗi bài hát đều chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho tôi.
Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn gánh vác mọi việc trong gia đình. Bà chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho con cháu, lo toan từng đồng bạc nuôi chúng tôi khôn lớn. Bà luôn là chỗ dựa vững chắc, là điểm tựa tinh thần cho cả gia đình.
Ngày bà lâm bệnh, cả nhà như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Chúng tôi túc trực bên giường bệnh, chăm sóc bà từng chút một, mong bà sớm khỏe lại. Nhưng bệnh tình bà ngày càng nặng, sức khỏe bà yếu dần.
Ngày bà ra đi, tôi như chết lặng. Tôi không thể tin được người phụ nữ tần tảo, hiền hậu ấy đã rời xa chúng tôi mãi mãi. Nỗi đau xé lòng, nhưng tôi cố gắng giữ lại nụ cười của bà, sự ấm áp của bà trong trái tim mình.
Bà ra đi thanh thản, nhưng để lại khoảng trống vô cùng lớn trong cuộc đời tôi. Tôi biết, bà sẽ mãi dõi theo tôi, là động lực để tôi sống tốt hơn, sống trọn vẹn hơn.
Bà ơi, con yêu bà! Con sẽ cố gắng sống thật tốt, để không phụ lòng bà.