Dựa vào hình tượng nhân vật Nhị Khanh, ta có thể thấy rõ những bất hạnh mà người phụ nữ phải gánh chịu trong xã hội phong kiến. Thứ nhất, vị thế xã hội thấp kém. Phụ nữ thời xưa thường bị coi là tài sản, vật sở hữu của gia đình. Họ không có quyền quyết định về cuộc đời mình, phải phụ thuộc hoàn toàn vào nam giới. Nhị Khanh, dù là một người thông minh và có tài năng, cũng không thoát khỏi số phận bị gò bó trong khuôn khổ lễ giáo phong kiến.Thứ hai, gánh nặng gia đình. Người phụ nữ gánh vác trọng trách chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái. Nhị Khanh, khi chồng ra trận, một mình gồng gánh mọi việc, vừa lo toan cuộc sống gia đình, vừa đối mặt với những lời ra tiếng vào của xã hội.Thứ ba, thiếu tự do. Phụ nữ bị kìm kẹp bởi những lễ giáo khắt khe, không được phép tự do thể hiện bản thân. Nhị Khanh, dù có tình cảm với Trọng Quỳ, cũng không dám vượt qua rào cản lễ giáo để bày tỏ.Nguyên nhân gây ra những bất hạnh này chủ yếu đến từ: Quan niệm phong kiến: Quan niệm "tam tòng, tứ đức" đã bó buộc người phụ nữ vào một khuôn khổ sống quá khắt khe, khiến họ mất đi quyền tự chủ và hạnh phúc. Xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, phụ nữ không có quyền thừa kế, không được tham gia vào các hoạt động chính trị, xã hội.
Không có những luật pháp bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, khiến họ dễ bị tổn thương và bất công.Qua hình ảnh của Nhị Khanh, ta thấy được số phận bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ là những nạn nhân của một xã hội bất công và lạc hậu.