Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Bài thơ “Tiếng trống trường" là dòng cảm xúc đầy da diết của tác giả khi nhớ về mái trường xưa, khơi gợi trong chúng ta bao cảm xúc, suy tư về mái trường - nơi chứa đựng tri thức và in dấu bao kỉ niệm buồn vui.
Mỗi lần nghe tiếng trống tựu trường lại nhẩm đọc và thao thiết nhớ về một thời áo trắng dấu yêu.
"Có cả cuộc đời rồi bỗng nhớ
Những đoạn đường xa lắc tuổi thơ đi”
Phải chăng, “tiếng trống trường giục giã” của đời thực đã khơi nguồn cảm hứng và khiến cho nhà thơ “bỗng nhớ”, nhớ đến da diết cái thuở còn chung trường, chung lớp, chung những buồn vui của tuổi học trò. Vẫn biết rằng, thời tuổi thơ một đi không trở lại và nhân vật trữ tình đã “có cả cuộc đời rồi”, thế mà nhà thơ vẫn mở một lối về cho nỗi nhớ ấy. Nhà thơ khao khát, mong mỏi được sống lại “thêm một lần”, “thêm một lần nữa” với tuổi thơ thân thương.
Ước muốn được gặp lại bạn bè, được về thăm thầy cũ sau bao năm cách biệt của nhà thơ cũng chính là ước muốn của mỗi chúng ta. Những khổ thơ liên tiếp nhau đều bắt đầu bằng nghi vấn: “sao chẳng về tụ lại”, “sao chẳng thể thêm lần gặp nữa”, “sao chưa đến tìm nhau bè bạn”, “sao không thể cùng về thăm thầy cũ”... mà sao da diết khôn nguôi:
"Vừa mới đấy đã bao năm cách biệt
Bạn bè ơi giờ ở những nơi đâu
Nghe tiếng trống sao chẳng về tụ lại
Trước sân trường ríu rít nắm tay nhau"
Thầy cô là những người đã dìu dắt ta từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, cho ta niềm tin vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người lái đò’’ đã phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả, phải chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn” để đưa chuyến đò cập bến thành công. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu mà không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao là dạy dỗ những lớp trẻ thành người.
Bài thơ nhắn nhủ chúng ta về đạo lý "tôn sư trọng đạo", hãy luôn khắc ghi, nhớ ơn công lao của thầy cô, những người đã và đang cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trông người.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |