Đoạn thơ trích từ bài thơ "Tiếng Việt" của Lưu Quang Vũ đã vẽ nên một bức tranh sinh động và đầy màu sắc về vẻ đẹp của tiếng Việt. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã khẳng định sự trường tồn và giá trị của tiếng nói dân tộc: "Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói". Tiếng Việt tồn tại và phát triển ngay cả khi chưa có chữ viết, chứng tỏ sự sâu sắc và tinh tế của ngôn ngữ này. Hình ảnh "vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ" gợi lên một không gian tĩnh lặng, bao la, nơi tiếng Việt được sinh ra và lớn lên.Tiếp đến, nhà thơ sử dụng những phép so sánh độc đáo để miêu tả vẻ đẹp đa dạng của tiếng Việt. Tiếng Việt được ví von như "bùn và như lụa", vừa thô sơ, mộc mạc, vừa mềm mại, uyển chuyển. Hình ảnh "ống tre ngà" gợi lên sự thanh thoát, trong trẻo, còn "mềm mại như tơ" lại nhấn mạnh sự dịu dàng, tinh tế. Qua đó, nhà thơ đã khéo léo thể hiện sự phong phú và đa dạng của tiếng Việt, có thể diễn tả được mọi cung bậc cảm xúc, từ những điều giản dị nhất đến những điều sâu sắc nhất.Những câu thơ tiếp theo càng làm nổi bật vẻ đẹp độc đáo của tiếng Việt. Tiếng Việt được ví như "gió nước", không thể nắm bắt nhưng lại có sức mạnh vô hình, len lỏi vào mọi ngóc ngách cuộc sống. Hình ảnh "dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh" gợi lên sự tinh tế, phức tạp của âm điệu tiếng Việt, tạo nên những âm thanh trầm bổng, du dương, gây ấn tượng sâu sắc với người nghe.Qua đoạn thơ, nhà thơ Lưu Quang Vũ đã thể hiện một tình yêu sâu sắc và niềm tự hào vô bờ bến đối với tiếng Việt. Ông đã thành công trong việc khắc họa vẻ đẹp đa dạng, phong phú và tinh tế của ngôn ngữ dân tộc, đồng thời khẳng định giá trị trường tồn của tiếng Việt trong lòng mỗi người dân.