Trong những năm tháng học tiểu học, em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và sâu sắc với thầy cô và bạn bè. Nhưng một kỉ niệm mà em luôn nhớ mãi là lần được cô giáo chủ nhiệm lớp 4 của em cứu giúp trong một tình huống khó khăn.
Hôm đó, là ngày thi cuối kỳ môn Toán, em cảm thấy vô cùng lo lắng và hồi hộp. Trước đó, em đã học và ôn tập rất chăm chỉ, nhưng khi ngồi vào phòng thi, em bỗng dưng quên hết mọi kiến thức. Tay em run rẩy, đầu óc trở nên trống rỗng, em không thể tập trung để làm bài được. Những con số trên giấy thi cứ nhảy múa trước mắt em, làm em cảm thấy hoảng loạn và bất lực.
Cô giáo chủ nhiệm, cô Hương, đã phát hiện ra sự bối rối của em. Cô nhẹ nhàng đi đến, đặt tay lên vai em và nói nhỏ: "Bình tĩnh nào, em hít thở sâu và làm từng bài một nhé. Cô tin em có thể làm được." Ánh mắt dịu dàng và lời động viên chân thành của cô đã giúp em bình tĩnh lại. Em bắt đầu làm bài từ từ và dần dần lấy lại sự tự tin.
Nhờ sự khích lệ và động viên của cô Hương, em đã hoàn thành tốt bài thi và đạt được điểm cao. Sau kỳ thi, cô Hương đã nói chuyện với em và chia sẻ rằng cô cũng từng trải qua những tình huống tương tự khi còn đi học. Cô kể cho em nghe về những kỉ niệm, những bài học quý giá mà cô đã học được từ những lần gặp khó khăn.
Từ đó, em học được rằng sự bình tĩnh và tự tin là rất quan trọng trong mọi tình huống. Em cũng nhận ra rằng, thầy cô không chỉ dạy kiến thức mà còn là những người bạn đồng hành, sẵn sàng giúp đỡ và động viên chúng ta vượt qua khó khăn. Kỉ niệm với cô Hương không chỉ là một bài học đáng nhớ mà còn là nguồn động lực giúp em luôn cố gắng và tự tin trong cuộc sống.
Những kỉ niệm ấy đã khắc sâu trong tâm trí em và trở thành những trang ký ức đẹp đẽ của thời tiểu học. Em luôn biết ơn và trân trọng tình cảm, sự quan tâm mà thầy cô đã dành cho mình. Và mỗi khi nhớ lại, em lại cảm thấy ấm áp và tự hào về những năm tháng học trò của mình.