LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đọc đoạn trích sau và Trả lời câu hỏi/ Thực hiện yêu cầu:

 Đề 3: Đọc đoạn trích sau:
Đời tôi, đi đây đó đã nhiều, nhưng lại rất hiếm dịp được thấy Hà Nội. Chỉ một lần thuở bé, rồi một lần hồi chiến tranh, và mấy năm sau này thêm đôi lần nữa. Thành thử, ở Hà Nội, ngoài hồ Hoàn Kiếm với cầu Long Biên, tôi chỉ đại khái biết một ngôi nhà là nhà ga Hàng Cỏ và một con đường là đường xe điện. Nhưng, mặc dù như vậy, mỗi khi nhắm mắt lại nhìn sâu vào những nẻo đường của ký ức, bao giờ tôi cũng thấy hiện lên, tuy rất đỗi mơ hồ, bóng dáng của Hà Nội phố xá. Cái thành phố sâu thẳm, xa lạ, chẳng chút thân thuộc ấy, từ lâu lắm rồi đã lẳng lặng ăn vào đời tôi như là một trong những miền đất thân yêu nhất, dẫu rằng đấy là một tình thân yêu tưởng như không đâu, một duyên nợ hầu như vô cớ. Không hẳn là một nỗi niềm mà chỉ là bâng quơ một cảm giác, không thành một câu chuyện mà chỉ như là một nốt sầu còn vương lại của thời trai trẻ chiến tranh, một thời tuổi trẻ đã hoàn toàn mai một nhưng dư âm vọng suốt đời. Như tiếng mưa rơi. Như tiếng gió lùa. Như tiếng lá rụng. Mà không bao giờ quên.
Từ bấy tới nay, thời gian mất đi đã hai chục năm tròn. Hà Nội thuở đó với Hà Nội bây giờ có lẽ đã như là một trời một vực.
Ngày ấy, từ mặt trận Quảng Trị, tôi lái xe đưa chỉ huy sư đoàn ra họp Bộ tư lệnh đang đóng ở rìa thủ đô. Khi chúng tôi ra tới nơi, thành phố đang ngất trời bom đạn. Đây thực sự là cuộc đụng đầu sống mái, một trận quyết chiến vì lẽ mất còn. Giữa huống cảnh chung nước sôi lửa bỏng như thế, chẳng dám màng gì một chuyến về quê, tôi chỉ xin được rảo vào phố để rải non chục lá thư của anh em đồng đội người Hà Nội đã gửi gắm. Tôi muốn trao thư tận tay các gia đình, để có thể nhận được ngay hồi âm mang ngược vào đơn vị cho lính ta sướng. Lựa ngày Nô-en, cấp trên thuận cho tranh thủ. Hạn đến 0 giờ phải trở về trình diện.
Tôi vào thành phố, dưới mưa chiều. Mưa phùn mùa đông buồn bã. Mái nhà, lòng đường, vòm cây một mầu thẫm ướt. Xe cộ phóng rất nhanh, người đi bộ gấp bước.
Mặc dù không biết phố nào vào với phố nào, lại ôm trong mình những chín lá thư, nhưng thoạt đầu tôi nghĩ không việc gì phải lo. Chỉ cần hỏi tới một địa chỉ, rồi từ đấy lần lượt nhờ người ở địa chỉ trước đưa mình đến địa chỉ sau. Không dè, rốt cuộc, cả chín lá thư tôi đều phải lùa vào phòng qua khe cửa. Ngày hôm ấy, dường như cả Hà Nội đã khoá trái cửa, bỏ nhà đấy mà đi.
Xong được lá thư chót, trời đã tối sầm. Phố dài vắng ngắt ngâm mình trong mưa, tù mù những vùng đèn đường. Tôi hỏi được về Vọng. Một anh dân phòng diện ủng, vận áo tơi bạt, tận tình dẫn tôi đi một đoạn khá xa đường. Đến ngã ba nọ, trước khi chia tay, anh chỉ xuống cặp ray đường tầu điện chạy sát vỉa hè và bảo tôi cứ bám theo đó mà đi là đến.
Sụp mũ cối xuống, dựng cổ áo lên, tôi lần sâu vào trong màn mưa phùn mờ mỏng dưới trời đêm lạnh buốt. Hai vệt ray loáng ướt, chẳng khác nào một lối mòn độc đạo xuyên qua rừng rậm nhà cửa tối đen. Thành phố chiến tranh như bên bờ vực, hun hút hoang vắng. Tôi cắm cúi bước, thui thủi, tê dại. Thăm thẳm nối nhau những chặng đường khuya không ánh sáng đèn, không một bóng bộ hành, không bóng một hàng quán. Hơi thở lạnh ngắt của đêm mưa ngấm vào tận cái dạ dày tôi trống rỗng. Các khớp xương cóng nhức cứng đơ như đang rời cả ra và rơi rụng. Cơn sốt âm ỉ từ chiến trường dâng lên dọc sống lưng, tôi sởn gai ốc, và không ngớt rùng mình. Đầu óc chậm chạp chung chiêng, đầu gối những muốn khuỵu xuống. Đi chưa được mấy đường, tôi đã bắt đầu đếm bước. Màn đêm ướt át như đông lại. Không nhìn thấy gì trước mắt, suýt nữa thì tôi đã xô người tới va mặt vào một cái đầu tầu điện đen ngòm đậu chết cứng giữa lòng đường.
Chuệnh choạng, tôi rẽ lên vỉa hè, rồi lảo đảo tấp vào dưới mái hiên một ngôi nhà. Răng va lập cập trong miệng, tôi tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, rồi từ từ trượt người xuống, ngồi phệt lên cái bậc tam cấp ướt đẫm hơi mưa và lạnh như một cây nước đá. Rét mướt buốt tim, tôi rên hừ hừ và rồi cũng không rên nổi nữa. Cũng không sao ghìm lại được cơn run, cứ run bắn lên, run cầm cập. Thân nhiệt của mình lúc này có lẽ chỉ còn bằng với người đang ngắc ngoải, cái đầu đã tê cóng của tôi lờ đờ nghĩ, không khéo mà khốn đến nơi rồi, không khéo mà là một cơn ác tính. Những người bị sốt rét ác tính nằm chết trên võng giữa rừng sâu, còn mình thì chết ngồi, chắc thế, và sẽ hoá thành tảng đá co ro trước cửa nhà người ta.
Trên đầu tôi, mái tôn rách nát run bần bật. Dưới vẫn mưa gió. Gió phả mưa vào tận thềm. Đã ướt lại ướt thêm một lượt nữa, tôi thở hắt, mặt mày xây xầm. Biết là cần phải dốc toàn lực bình sinh mà đứng dậy và bước đi, song hết rồi, nghị lực đã tê bại. Sinh lực xuống nhanh như mực nước trong một cái bình bị đập vỡ đáy, sự sống trong tôi xoay tròn một vòng và từ từ, lặng lẽ lật nghiêng. Đúng khi đó, sau lưng tôi, cửa kẹt mở. Tôi nghe thấy nhưng mà không ý thức được tiếng động ấy. Cơn choáng ngất gần như là một nỗi yếu mềm, một sự buông lơi, như thể một tiếng thở phào, nhẹ nhàng ru tôi ra khỏi tôi...
(Câu 4. Vì sao người lính bị ốm và thiếp đi trên hè phố?
Câu 5. Trong đoạn trích trên, Bảo Ninh đã xây dựng tình huống truyện như thế nào?
Câu 6. Phân tích đặc điểm cơ bản của ngôn ngữ viết trong đoạn trích “Sụp mũ cối xuống...không bóng một hàng quán”
Câu 7. Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp của người lính lái xe trong đoạn trích trên?
Câu 8. Viết đoạn văn (khoảng 5 – 7 câu) nêu suy nghĩ của anh/chị về ý nghĩa sự hi sinh thầm lặng trong cuộc sống.
3 trả lời
Hỏi chi tiết
17
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Câu 4: Vì sao người lính bị ốm và thiếp đi trên hè phố?

Người lính bị ốm do phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ trong cuộc chiến tranh. Chất lượng sống kém, thời tiết lạnh lẽo, ẩm ướt, cùng với cơn sốt kéo dài đã khiến sức khỏe của anh suy kiệt. Hơn nữa, tâm lý nặng nề, áp lực từ cuộc chiến đã làm cho anh thêm phần mệt mỏi. Cảnh vật xung quanh u ám, vắng lặng trong mưa phùn cũng tạo ra cảm giác cô đơn, trống trải, dẫn đến sự kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần. Tất cả những yếu tố này đã khiến anh không còn đủ sức để tiếp tục, dẫn đến tình trạng thiếp đi trên hè phố.

### Câu 5: Trong đoạn trích trên, Bảo Ninh đã xây dựng tình huống truyện như thế nào?

Bảo Ninh xây dựng tình huống truyện với sự kết hợp giữa không gian chiến tranh và tâm trạng của người lính. Tình huống diễn ra tại Hà Nội trong những năm kháng chiến, khi mà thành phố đang bị ảnh hưởng nặng nề của chiến tranh. Người lính, dù có nhiệm vụ quan trọng là gửi thư cho đồng đội, nhưng giữa bối cảnh đầy áp lực, anh lạc lối, phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, và từ đó trải qua nhiều khó khăn. Tình huống căng thẳng này không chỉ thể hiện sự gian khổ mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về nỗi cô đơn, sự hy sinh thầm lặng của người lính trong cuộc kháng chiến.

### Câu 6: Phân tích đặc điểm cơ bản của ngôn ngữ viết trong đoạn trích “Sụp mũ cối xuống...không bóng một hàng quán”

Ngôn ngữ viết trong đoạn trích thể hiện rõ nét cảm xúc bi thương và nỗi đau. Bảo Ninh sử dụng nhiều hình ảnh ví von sinh động, mô tả không gian lạnh lẽo, ảm đạm của Hà Nội trong thời gian chiến tranh như "màn mưa phùn mờ mỏng", "trời đêm lạnh buốt". Các trạng từ diễn tả trạng thái như "tê dại", "cắm cúi", "run bắn lên" làm nổi bật sự khắc nghiệt của hoàn cảnh, nỗi cô đơn và sự yếu đuối của người lính. Ngôn ngữ cũng thể hiện sự nhạy cảm và sâu sắc trong cảm nhận của nhân vật, với những hình ảnh, âm thanh dường như "ngấm vào tận cái dạ dày" hay "thở hắt, mặt mày xây xầm", đem đến cho người đọc cảm giác chân thật, gần gũi và sâu lắng.

### Câu 7: Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp của người lính lái xe trong đoạn trích trên?

Người lính lái xe trong đoạn trích hiện lên với vẻ đẹp kiên cường, bất khuất nhưng cũng rất mỏng manh trong cuộc sống chiến tranh. Anh không chỉ có nhiệm vụ chở chỉ huy mà còn mang với mình nỗi buồn của đồng đội, những tấm lòng gửi gắm qua từng lá thư. Sự hy sinh, nỗ lực không ngừng để hoàn thành nhiệm vụ giữa khung cảnh chiến tranh ngặt nghèo cho thấy ý chí mạnh mẽ của anh. Bên cạnh đó, hình ảnh anh lạc lõng giữa Hà Nội trong mưa lạnh, sự kiệt quệ thân xác khi ngồi phệt trên hè phố cũng làm nổi bật tính nhân văn, sự yếu đuối của con người trước thiên nhiên và hoàn cảnh. Vẻ đẹp ấy không chỉ là tinh thần chiến đấu mà còn là tâm hồn nhạy cảm, chứa đựng tình yêu thương và nỗi nhớ quê hương.

### Câu 8: Viết đoạn văn (khoảng 5 – 7 câu) nêu suy nghĩ của anh/chị về ý nghĩa sự hy sinh thầm lặng trong cuộc sống.

Sự hy sinh thầm lặng trong cuộc sống thường được thể hiện qua những việc làm bình dị nhưng mang lại giá trị lớn lao cho cộng đồng và xã hội. Những người lính, những người công nhân, hay những người mẹ đơn thân mỗi ngày đều làm việc quên mình vì gia đình và quê hương mà không cần sự công nhận hay khen thưởng. Họ sống một cách chân thành, dành hết tâm sức để xây dựng và bảo vệ những gì quý giá nhất. Chính những hy sinh ấy tạo nên nền tảng cho sự phát triển của xã hội, góp phần mang lại hạnh phúc cho thế hệ mai sau. Sự hy sinh thầm lặng không chỉ thể hiện lòng dũng cảm mà còn là tình yêu thương sâu sắc, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, làm đẹp thêm cho cuộc đời này.
0
0
Huwng
5 giờ trước
+5đ tặng

Câu 4: Vì sao người lính bị ốm và thiếp đi trên hè phố?

Trong đoạn trích, người lính bị ốm do những tác động của môi trường khắc nghiệt, sự mệt mỏi, và sức khỏe suy yếu sau chiến tranh. Anh ta vừa trải qua một cuộc hành trình gian khổ, với những cơn sốt âm ỉ từ chiến trường dâng lên, dẫn đến thân nhiệt giảm sút nghiêm trọng. Mưa lạnh, gió bấc và sự cô đơn giữa đêm khuya làm anh ta kiệt sức. Bên cạnh đó, tinh thần căng thẳng trong cuộc chiến và nỗi lo âu khiến anh không còn đủ sức để chống lại bệnh tật. Tất cả những yếu tố đó cộng lại đã khiến người lính ngã quỵ và thiếp đi trong cơn mơ màng, nằm gục dưới mái hiên phố, một hình ảnh gợi lên sự mệt mỏi tận cùng của một con người sau cuộc chiến đầy gian khổ.

Câu 5: Trong đoạn trích trên, Bảo Ninh đã xây dựng tình huống truyện như thế nào?

Bảo Ninh xây dựng tình huống truyện bằng cách tạo ra một khoảnh khắc vừa cụ thể vừa tượng trưng, diễn ra trong bối cảnh chiến tranh. Tình huống khởi đầu từ một nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản của người lính: mang thư từ chiến trường vào thủ đô. Tuy nhiên, khi vào thành phố Hà Nội, anh gặp phải một Hà Nội lạ lẫm, vắng vẻ và không một bóng người. Cái lạnh của mùa đông, cơn mưa phùn, và sự kiệt sức khiến người lính phải đối mặt với thử thách lớn hơn cả những gì anh tưởng tượng. Tình huống này được đẩy lên cao trào khi anh không thể tiếp tục bước đi, ngã quỵ dưới một mái hiên, nơi mà anh cảm thấy mình gần như bị bỏ rơi, giữa một thành phố mà anh không còn nhận ra. Đây là một tình huống mang đậm tính biểu tượng về sự cô đơn, lạc lõng, và nỗi đau chiến tranh.

Câu 6: Phân tích đặc điểm cơ bản của ngôn ngữ viết trong đoạn trích “Sụp mũ cối xuống...không bóng một hàng quán”

Ngôn ngữ viết trong đoạn trích thể hiện rõ nét sự khắc khoải, mệt mỏi và bế tắc của người lính trong hoàn cảnh chiến tranh. Các cụm từ như "sụp mũ cối xuống", "răng va lập cập", "run bắn lên, run cầm cập" diễn tả rất chân thực sự suy yếu về thể chất, tâm lý và cảm giác giá lạnh, đau đớn của nhân vật. Bên cạnh đó, ngôn ngữ sử dụng hình ảnh ví von (như "đêm ướt át như đông lại", "sự sống trong tôi xoay tròn một vòng") gợi lên sự tuyệt vọng, sự lạc lõng của người lính trong đêm tối. Các câu văn sử dụng cấu trúc ngắn, dồn dập như nhấn mạnh cảm giác mệt mỏi đến mức tê dại của nhân vật, đồng thời lặp lại nhiều chi tiết về đêm mưa, bóng tối, sự lạnh lẽo, không có ánh sáng để làm nổi bật sự cô đơn, tăm tối trong cuộc sống của người lính.

Câu 7: Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp của người lính lái xe trong đoạn trích trên?

Vẻ đẹp của người lính lái xe trong đoạn trích không chỉ thể hiện ở sự dũng cảm, mà còn ở lòng kiên cường và tinh thần trách nhiệm. Dù đang phải đối mặt với cái chết và sự kiệt sức, anh vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là mang thư về cho các gia đình ở Hà Nội. Tinh thần của anh rất đáng trân trọng vì dù trong tình thế chiến tranh, với điều kiện khắc nghiệt và thể trạng yếu ớt, anh vẫn thể hiện sự tận tụy với đồng đội và gia đình. Hành động của anh như một minh chứng cho sự hi sinh thầm lặng, trong khi chiến tranh chỉ mang lại sự mất mát và đau thương, người lính vẫn lặng lẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.

Câu 8: Viết đoạn văn (khoảng 5 – 7 câu) nêu suy nghĩ của anh/chị về ý nghĩa sự hy sinh thầm lặng trong cuộc sống.

Sự hy sinh thầm lặng trong cuộc sống là một giá trị vô cùng quý giá, thể hiện lòng dũng cảm và tình yêu thương vô điều kiện. Những người hy sinh mà không cần sự công nhận hay vinh danh thường là những người có trái tim lớn, luôn đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân mình. Họ hy sinh trong âm thầm, vì một lý tưởng cao đẹp, một lý tưởng vì cộng đồng và đất nước. Sự hy sinh này không phải lúc nào cũng được thấy rõ, nhưng nó có ảnh hưởng sâu sắc và lâu dài. Đó là sự cống hiến không ồn ào, mà là những hành động nhỏ bé góp phần tạo nên sự thay đổi lớn lao trong xã hội. Những người như vậy xứng đáng được tôn vinh, vì chính họ làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, dù chỉ là trong những khoảnh khắc thầm lặng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Đặng Mỹ Duyên
5 giờ trước
+4đ tặng
Đáp án
 Người lính bị ốm và thiếp đi trên hè phố vì cơn sốt rét từ chiến trường dâng lên, thêm vào đó là cái lạnh buốt của đêm mưa, sự mệt mỏi sau một ngày dài đi tìm người nhận thư.
 Bảo Ninh xây dựng tình huống truyện là người lính trong lúc chiến tranh phải đi giao thư cho đồng đội ở Hà Nội, gặp phải khó khăn khi thành phố bị bom đạn tàn phá, người dân sơ tán, và cuối cùng anh bị ốm, thiếp đi trên hè phố.
 Ngôn ngữ trong đoạn trích "Sụp mũ cối xuống...không bóng một hàng quán" mang tính chất tả thực, sinh động, gợi tả rõ nét khung cảnh Hà Nội trong chiến tranh: mưa phùn, tối tăm, hoang vắng, lạnh lẽo. Tác giả sử dụng nhiều động từ mạnh, hình ảnh ẩn dụ, so sánh, nhằm tăng sức biểu cảm cho câu văn.
Người lính lái xe trong đoạn trích là người có tinh thần trách nhiệm cao, yêu thương đồng đội, dám hy sinh bản thân vì nhiệm vụ. Anh giao thư cho đồng đội trong điều kiện chiến tranh ác liệt, không màng nguy hiểm, thậm chí bị ốm vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
 Sự hi sinh thầm lặng là một giá trị cao đẹp, là động lực để con người sống tốt đẹp hơn. Những người hi sinh thầm lặng góp phần tạo nên những giá trị tốt đẹp cho xã hội, cho đất nước. Họ là những tấm gương sáng để chúng ta noi theo.
 
Đặng Mỹ Duyên
Chấm được khum cậu
0
0
Mộc Ngân
5 giờ trước
+3đ tặng

Câu 4:
Người lính bị ốm và thiếp đi trên hè phố vì cơ thể kiệt sức do sốt rét âm ỉ từ chiến trường, cộng với cái lạnh buốt của đêm mưa phùn Hà Nội. Anh vừa mệt mỏi về thể chất vừa kiệt quệ tinh thần sau một ngày dài thực hiện nhiệm vụ, trong khi thời tiết khắc nghiệt và sự cô đơn càng làm tăng thêm sự mệt mỏi ấy.

Câu 5:
Bảo Ninh đã xây dựng tình huống truyện đầy xúc động và căng thẳng, đặt nhân vật chính - người lính - vào hoàn cảnh khắc nghiệt: một mình trong thành phố chiến tranh, giữa đêm mưa lạnh giá, đang bị sốt rét và kiệt quệ sức lực. Tình huống vừa thể hiện sự gian khổ của người lính trong chiến tranh, vừa khắc họa sâu sắc sự hy sinh thầm lặng của họ.

Câu 6:
Đoạn trích sử dụng ngôn ngữ viết giàu hình ảnh và cảm xúc, kết hợp miêu tả chi tiết để tạo nên không khí ám ảnh: "Hai vệt ray loáng ướt... xuyên qua rừng rậm nhà cửa tối đen", "thăm thẳm nối nhau những chặng đường khuya... không bóng một hàng quán". Cách viết giàu nhịp điệu, câu văn dài, lồng ghép các chi tiết thực tế và cảm xúc đã khắc họa rõ nét sự cô đơn, lạnh lẽo và kiệt sức của nhân vật.

Câu 7:
Vẻ đẹp của người lính lái xe trong đoạn trích là vẻ đẹp của sự kiên cường, trách nhiệm và hy sinh thầm lặng. Dù đang mệt mỏi và ốm yếu, anh vẫn hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, thể hiện tấm lòng vì đồng đội và sự gắn bó với quê hương trong hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt.

Câu 8:
Sự hy sinh thầm lặng mang ý nghĩa lớn lao trong cuộc sống, bởi đó là biểu hiện của tình yêu thương và trách nhiệm. Những con người hy sinh âm thầm, dù nhỏ bé hay lớn lao, đều góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Họ nhắc nhở chúng ta rằng, không phải sự công nhận hay danh vọng mà chính sự cống hiến vô điều kiện mới là giá trị đáng quý nhất của con người.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư