Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Một buổi chiều mùa hè, em cùng vài bạn nhỏ đi chơi gần dòng sông. Bất chợt, em nhìn thấy chiếc cọn nước cũ kỹ nằm bên bờ, đang quay chậm rãi trong làn nước xanh biếc. Cánh cọn xoay đều, phát ra tiếng kêu rì rào như lời kể chuyện của một thời xa xưa. Em lại gần, vuốt ve chiếc cọn nước, và bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ chiếc cọn.
"Chào em, bé nhỏ. Ta đã quay bao nhiêu mùa nước qua rồi, nhưng chẳng bao giờ mệt mỏi. Đã bao lần ta giúp bà con đưa nước về ruộng, giúp mùa màng tươi tốt, mà giờ đây ta chỉ còn là ký ức."
Em ngạc nhiên, mắt mở to nhìn chiếc cọn. "Ôi, vậy là chiếc cọn này đã sống qua bao nhiêu mùa vụ rồi sao?" Em hỏi.
"Đúng vậy," chiếc cọn trả lời, "ta đã chứng kiến bao nhiêu mùa lúa chín, bao nhiêu mồ hôi của những người nông dân. Nhưng giờ, ta không còn được sử dụng như trước nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Những chiếc máy móc hiện đại đã thay ta làm việc."
Em cảm thấy lòng mình bâng khuâng. "Nhưng dù sao, chiếc cọn vẫn là một phần của lịch sử, phải không? Nó vẫn có giá trị, dù không còn quay như xưa."
"Đúng vậy," chiếc cọn nói, "giá trị không phải lúc nào cũng ở sự mới mẻ. Mà là ở những gì ta đã làm và sẽ tiếp tục truyền lại cho thế hệ sau."
Em lặng người, nhìn chiếc cọn quay chậm trong ánh chiều tà. Một phần ký ức, một phần lịch sử sống mãi trong lòng em.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |