1. Điểm giống nhau:
- Con người là trung tâm của bức tranh quê hương: Cả hai bài thơ đều khắc họa hình ảnh con người gắn bó mật thiết với quê hương, là biểu tượng cho sự lao động và tình yêu đối với mảnh đất quê nhà.
- Gắn liền với thiên nhiên:
- Trong "Gò Me", con người sống chan hòa với đất đai, cây cỏ, mang theo vẻ mộc mạc, gần gũi.
- Trong "Quê hương", con người hòa quyện với biển cả, sóng gió, thể hiện qua hình ảnh người dân chài vươn mình làm chủ thiên nhiên.
- Tinh thần lao động cần cù: Cả hai bài thơ đều đề cao sự chăm chỉ và nỗ lực của con người trong công việc, thể hiện qua những hình ảnh lao động chân chất.
2. Điểm khác nhau:
Khía cạnhGò Me (Nguyễn Duy)Quê hương (Tế Hanh)Không gian lao độngGắn liền với đồng ruộng, gò đất, nơi chôn nhau cắt rốn.Gắn liền với biển cả, sông nước mênh mông.
Hình ảnh con ngườiNhững con người làng quê bình dị, kiên cường, mộc mạc.Người dân chài khỏe mạnh, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Tính chất lao độngLao động gắn bó với đất mẹ, mang tính bền bỉ, âm thầm.Lao động mạnh mẽ, hào hùng, vượt lên thử thách của thiên nhiên.
Tình cảm quê hươngĐậm nét hoài niệm, gắn bó sâu sắc với quá khứ và ký ức.Tình yêu tự hào, gắn bó với vẻ đẹp hiện thực của quê hương.
Giọng điệuTrầm lắng, sâu lắng, mang nét suy tư, chiêm nghiệm.Sôi nổi, tự hào, mang hơi hướng ca ngợi.
3. Kết luận:
Hình ảnh con người trong hai bài thơ được khắc họa từ những góc nhìn khác nhau:
- Nguyễn Duy tập trung vào sự bền bỉ, gắn bó của con người với đất mẹ quê hương, tạo cảm giác hoài niệm sâu sắc.
- Tế Hanh lại tôn vinh sức mạnh, sự tự hào của con người trong lao động, chinh phục thiên nhiên, tạo nên vẻ đẹp hùng tráng của quê hương ven biển.
Cả hai bài đều thể hiện tình yêu quê hương nồng nàn và lòng tự hào về con người lao động Việt Nam.