Nhân vật người bố trong đoạn văn của Nguyễn Ngọc Thuần hiện lên với tình yêu thương vô bờ bến và sự chăm sóc dành cho con cái. Ông sống ở nơi núi đồi hiểm trở, nhưng luôn dõi theo từng bước đi của con mình, dù khoảng cách địa lý có xa xôi. Mỗi cuối tuần, ông đều mặc chiếc áo kẻ ô phẳng phiu nhất, xuống núi để nhận những lá thư con gửi. Điều này cho thấy sự trân trọng và tình yêu lớn lao mà ông dành cho con.
Hành động của ông khi nhận thư từ con vô cùng tinh tế và tràn đầy tình cảm. Ông lặng lẽ mở thư, xem từng con chữ, thậm chí lấy tay chạm vào những dòng chữ ấy và ép vào khuôn mặt đầy râu của mình. Việc này không chỉ thể hiện sự trân trọng từng nét chữ của con mà còn biểu hiện sự nhớ nhung và niềm hạnh phúc khi được kết nối với con qua từng lá thư. Mặc dù không biết đọc, ông vẫn tự mình cảm nhận và hiểu những gì con muốn truyền đạt qua thư. Điều này cho thấy ông tin tưởng và yêu thương con vô điều kiện.
Khi về đến nhà, ông vui mừng báo với vợ về việc nhận được thư từ con và lắng nghe vợ mình khen con viết chữ đẹp. Sự tự hào và hạnh phúc khi biết con trưởng thành qua từng nét chữ thể hiện rõ ràng qua cách ông trao đổi với vợ. Mặc dù vợ ông tiếc rằng không hiểu được nội dung thư, ông vẫn kiên quyết giữ lập trường rằng ông hiểu con mình, dù không cần ai đọc giúp.
Khi ông mất, người con vẫn cảm nhận được sự hiện diện và đồng hành của bố trên những chặng đường tương lai. Điều này chứng tỏ tình yêu và sự gắn bó sâu đậm giữa hai cha con, cũng như ảnh hưởng lớn lao mà ông để lại trong cuộc đời con.
Nhân vật người bố được xây dựng với hình ảnh một người cha mẫu mực, đầy tình yêu thương và sự hy sinh vì con. Ông là biểu tượng của sự kiên nhẫn, sự trân trọng những điều nhỏ bé và tình cảm gia đình thiêng liêng. Qua nhân vật này, ta thấy được giá trị của tình cha con và những ảnh hưởng tốt đẹp mà tình yêu thương có thể mang lại.