Bài thơ "Tôi thích mình là một cái cây" của Thanh Thảo đã vẽ nên một bức tranh tâm trạng sâu lắng, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của người trữ tình. Dưới đây là sự vận động cảm xúc của chủ thể trữ tình được thể hiện trong bài thơ:
* Khát khao hòa mình vào thiên nhiên: Ngay từ đầu bài thơ, người trữ tình đã thể hiện mong muốn được trở thành một cái cây, hòa mình vào thiên nhiên. Điều này cho thấy sự khao khát tìm kiếm sự bình yên, thoát khỏi những ồn ào, xô bồ của cuộc sống.
* Cảm giác nhỏ bé, bình dị: Khi hóa thân thành cây, người trữ tình cảm nhận được sự nhỏ bé, khiêm nhường của mình so với thiên nhiên rộng lớn. Đồng thời, họ cũng tìm thấy niềm vui trong sự đơn giản, bình dị của cuộc sống.
* Sự cô đơn, trầm mặc: Cây đứng một mình, chứng kiến sự đổi thay của thời gian, của cuộc sống. Cảm giác cô đơn, trầm mặc bao trùm lên tâm hồn người trữ tình.
* Suy tư về cuộc đời: Cây chứng kiến sự ra đi của những người thân yêu, của những mùa lá rụng. Điều này gợi lên những suy tư về sự vô thường của cuộc sống, về ý nghĩa của sự tồn tại.
* Niềm hi vọng và lạc quan: Dù trải qua nhiều biến đổi, cây vẫn kiên cường sống và lớn lên. Điều này thể hiện niềm hi vọng và sự lạc quan của người trữ tình về cuộc sống.
Sự vận động cảm xúc của người trữ tình trong bài thơ diễn ra một cách tự nhiên, nhẹ nhàng. Từ khát khao hòa mình vào thiên nhiên, người đọc đi qua những cung bậc cảm xúc như cô đơn, trầm mặc, suy tư cho đến cuối cùng là sự lạc quan và hi vọng. Qua đó, tác giả đã gửi gắm những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về ý nghĩa của sự tồn tại.