Bài thơ "Mẹ" của Đỗ Trung Lai khắc họa hình ảnh người mẹ với những hình ảnh cụ thể, sinh động. Từ "lưng mẹ còng rồi" cho đến "mẹ thì gần đất" đã vẽ nên một bức tranh chân thực về sự già yếu của người mẹ. Sự còng lưng, sự bạc trắng của mái đầu, sự nhỏ dần của thân hình so với cây cau ngày càng cao đều là những hình ảnh ẩn chứa bao vất vả, hy sinh của người mẹ vì con. Câu thơ "Cau ngày càng cao / Mẹ ngày một thấp" không chỉ thể hiện sự phát triển của cây cau mà còn khắc họa sự thay đổi về thể xác của người mẹ, một cách vô cùng tinh tế và đầy ẩn dụ. Hình ảnh cây cau, một biểu tượng của sự trường tồn và mạnh mẽ, càng làm nổi bật sự suy yếu của mẹ. Người mẹ trong thơ không chỉ già đi về thể xác mà còn ẩn chứa sự già nua về tâm hồn, như khi nhớ lại kỷ niệm con nhỏ "ngày con còn bé / Cau mẹ bổ tư / Giờ cau bổ tám / Mẹ còn ngại to". Sự thay đổi từ "bổ tư" đến "bổ tám" trong cách chia quả cau cho con không chỉ cho thấy sự lớn lên của con mà còn ẩn chứa nỗi lòng của người mẹ, một nỗi lo lắng, một sự hy sinh thầm lặng.
Sự băn khoăn của người con trước sự già yếu của mẹ được thể hiện rõ trong câu hỏi "Sao mẹ già ta? Không một lời đáp". Câu hỏi đầy day dứt, chứa đựng sự ngỡ ngàng, sự khó hiểu, sự bất lực trước sự thay đổi không thể tránh khỏi của thời gian. Sự im lặng của trời, của mây, như một lời đáp không đáp, thể hiện sự vô vọng của con trước sự già yếu của mẹ, và cũng khiến nỗi lòng của người con càng trở nên nặng nề hơn. Cảm xúc của người con không đơn thuần là tiếc nuối mà còn ẩn chứa sự thương cảm sâu sắc cho sự già yếu của người mẹ, một nỗi nhớ nhung không lời và lòng trân trọng vô hạn dành cho người mẹ kính yêu. Sự im lặng của trời đất, như một lời đáp không đáp, khiến nỗi lòng của người con càng trở nên nặng nề hơn, thể hiện sự cô đơn, bơ vơ, và cả sự bất lực của con trước sự thay đổi không thể tránh khỏi của thời gian. Cuối cùng, hình ảnh "mây bay về xa" cũng như một lời từ biệt, một lời kết thúc cho những suy tư, những băn khoăn của người con, khiến người đọc cảm nhận được sự trôi nhanh của thời gian và sự ra đi không thể tránh khỏi.