Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Anh/chị hãy viết một bài văn (khoảng 500 chữ) phân tích, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của đoạn trích sau:

Anh/chị hãy viết một bài văn (khoảng 500 chữ) phan tích, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của đoạn trích sau:
"Đào lên nông trường Điện Biên vào dịp đầu năm, ngoài Tết chừng nửa tháng, với tâm lý con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân, muốn tìm một nơi hẻo lánh nào đó, thật xa những nơi quen thuộc để quên đi cuộc đời đã qua, còn những ngày sắp tới ra sao chị không cần rõ, đại khái là chẳng hơn gì trước mấy, có thể còn gặp nhiều đau buồn hơn. Quân tử gian nan, hồng nhan vất vả, số kiếp đã định thế, trước sau vẫn chỉ một con đường ấy, không thể nào tránh được.

       Chị quê ở Hưng Yên, nhà không có ruộng, vẫn làm nghề đậu phụ, thời địch tạm chiếm, lại xoay sang úp men, nấu rượu. Lấy chồng từ năm mười bẩy tuổi, nhưng chồng cờ bạc, nợ nần nhiều nên bỏ đi Nam đến đầu năm 1950 mới trở về quê. Ăn ở với nhau được đứa con trai lên hai thì chồng chết. Cách mấy tháng sau đứa con lên sài bỏ đi để chị ở một mình. Từ ngày ấy chị không có gia đình nữa, đòn gánh trên vai, tối đâu là nhà, ngã đâu là giường, khi ra Hòn Gai, Cẩm Phả lấy muồng, khi ngược Lào Cai buôn gà, vịt, mùa tu hú kêu sang đất Hà Nam buôn vải, tháng sáu lại về quê bẻ nhãn. Khi thì ở chợ Cuối Chắm, ở đò Tràng Thưa, khi lại về phố Rỗ, chợ Bì, chợ Bưởi. Mùa hè vài cái áo cánh nâu vá vai, mùa đông một chiếc áo bông đã bạc, ngày mưa, ngày nắng, bàn chân đã từng đi khắp mọi nơi không dừng lại một buổi nào.Cũng có ngày đau ốm, nằm nhờ nhà người quen, bưng bát cơm nóng, nhìn ngọn đèn dầu lại sực nhớ tới trước đây mình cũng có một gia đình, có một đứa con, sớm lo việc sớm, tối lo viêc việc tối. Còn bây giờ bốn bể là nhà, chỉ lo cho bản thân mình sao được cơm ngày hai bữa, chân cứng đá mềm. Mái tóc óng mượt ngày xưa qua năm tháng đã khô lại, đỏ đi như chết, hàm răng phai không buồn nhuộm, soi gương thấy gò má càng cao, tàn hương nổi càng nhiều. Muốn về sống lại ở quê, nhưng quê hương nào còn có ai. Thôi đành cứ đi mãi, ngày khỏe đã vậy, ngày ốm chưa biết ra sao. Muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống.Chị sống táo bạo và liều lĩnh, ghen tị với mọi người và hờn giận cho thân mình. Chị về đội sản xuất số "6" chưa đầy một tháng đã quen khắp mặt, duy chỉ thân có mỗi Huân, vì tuy anh chưa từng trải bằng chị, nhưng lại tỏ ra rất thông cảm với cuộc đời của chị.[...]Hơn nữa Huân đã có người yêu và cặp ấy rất xứng đôi, còn chị là gái goá chồng không hy vọng gì được yêu một người con trai chưa từng có vợ. Những mỗi buổi đi làm cùng nhổ lạc ở một khoảnh, cùng đứng tuốt ở một máy ngắm nhìn hai cánh tay cuồn cuộn những thớ thịt cháy nắng của Huân chị lại bừng bừng thèm muốn một cảnh gia đình hạnh phúc, lại hy vọng cuộc đời của mình chưa phải đã tắt hẳn, một cái gì chưa rõ nét lắm nhưng đầm ấm hơn, tươi sáng hơn những ngày đã qua cứ lấp lánh ở phía trước. Có thể đấy là cuộc đời còn lại của chị chăng?
[...]Cũng chẳng ai ngờ khu pháo binh tây Hồng Cúm của giặc năm xưa lại là bãi trồng lạc của đội sản xuất số 2. Mới mùa xuân năm ngoái đất này còn ngợp lên một rừng cây chó đẻ, dây thép gai, mìn, vỏ đạn đại bác, nhừ nát vì những hố bom, những giao thông hào. [...]Một năm đã đi qua. Mùa xuân thứ hai đã đến. Màu xanh thẫm của đỗ, của ngô, của lạc, màu xanh non của lá mạ, màu đỏ tươi của ớt chín lấn dần lên các thứ màu nham nhở, man rợ khác của đất hoang... Một mảnh vải trắng làm rèm che cửa, một giàn liễu leo có những chấm hoa đỏ thắm như nhung ở mé hiên phía trước, bóng lá loáng mướt của dặng chuối, màu vàng ửng của khóm đu đủ, mấy con ngỗng bì bạch ở mé nhà, tiếng guốc đi lẹp kẹp, bóng dáng nặng nề của những chị có mang ở khu gia đình, những ngọn đèn le lói, mảng thuốc bay qua ánh đèn trông rõ từng sợi xanh. Tiếng cười the thé, tiếng thủ thỉ, tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc. Người ta làm việc, người ta thân thiết nhau, yêu nhau, và làm cho nhau đau khổ. Những nỗi niềm, những tâm sự, những mong ước. Cuộc sống vĩ đại đã trở lại rồi."
                                                               ( Trích truyện ngắn MÙA LẠC - Nguyễn Khải,1960)
-Nguyễn Khải là cây bút văn xuôi nổi bật nữa cuối thế kỉ XX ở nước ta. Ông sáng tác nhiều thể loại: truyện ngắn, tiểu thuyết, ký sự, kịch,... Các tác phẩm tiêu biểu như: Xung đột, Mùa lạc, Một người Hà Nội, Thượng Để thì cười,.....
+ Có khả năng phát hiện vấn đề, khả năng phân tích tâm lý nhân vật, giọng văn đôn hậu, trầm lắng, chiêm nghiệm.
-Cuộc kháng chiến chống Pháp kết thúc thắng lợi, miền Bắc đứng lên xây dựng chủ nghĩa xã hội, trở thành hậu phương vững chắc cho miền Nam chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Truyện ngắn Mùa lạc kể về những ngày đầu xây dựng nông trường Điện Biên. Chị Đào - một người phụ nữ bất hạnh trong cuộc sống. Chị lên nông trường Điện Biên với tâm lý tìm một chốn dừng chân để quên đi những tháng ngày đã qua. Chị tìm thấy được sức sống và niềm vui trong lao động xây dựng văn nghệ, khi chị nhận được thư tỏ tình của Dịu- viên trung đội trường phụ trách, chị cảm động và thấy thật sung sướng. Chị Đào quyết định ở lại Điện Biên, ở lại nông trường để xây dựng lại cuộc đời, tạo dựng cuộc sống với những người bạn thân thiết của mình.

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
10
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong đoạn trích từ truyện ngắn "Mùa lạc" của Nguyễn Khải, hình ảnh về cuộc sống bhắm và nỗi khổ của nhân vật chị Đào đã được khắc họa thật sinh động. Qua những dòng chữ chân thực và giàu cảm xúc, tác giả đã tạo nên một bức tranh sống động về con người và cảnh vật, phản ánh sự đau khổ, khát khao hạnh phúc của con người trong những năm tháng kháng chiến.

Nội dung của đoạn trích thể hiện rõ tâm trạng đau khổ, bất hạnh của chị Đào – một người phụ nữ đã trải qua nhiều mất mát, những gian truân trong cuộc sống. Chị quê ở Hưng Yên, không có ruộng đất, phải sống bằng nghề đậu phụ, lại ghi dấu cuộc đời mình bởi sự vất vả trong những năm tháng chiến tranh. Chồng chị cờ bạc nợ nần, cuối cùng bỏ đi; đứa con trai lại sớm rời xa chị, để lại chị cô độc trong tình cảnh ngặt nghèo. Đoạn mở đầu thể hiện tâm trạng tuyệt vọng của chị, "mỏi cánh", "chồn chân", và sự chấp nhận số phận nghiệt ngã. Qua đó, Nguyễn Khải không chỉ phác hoạ được hoàn cảnh cá nhân của chị Đào mà còn phản ánh thực tại đau thương của hàng triệu người phụ nữ trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp.

Tuy nhiên, giữa bối cảnh đau thương ấy, ánh sáng của niềm hy vọng và sức sống vẫn hiện diện. Cuộc sống ở nông trường Điện Biên mở ra cho chị Đào một chân trời mới. Từ những đau khổ, chị đã dần hướng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong lao động. Hình ảnh nông trường được mô tả với màu sắc tươi sáng, sắc xanh của cây cỏ và sự khởi đầu mới. Mùa xuân thứ hai đến với những thay đổi, nơi đây không còn là bãi chiến tranh mà dần trở thành một cộng đồng thân thiết, nơi con người có thể tìm thấy niềm vui trong lao động và tình yêu thương. Sự chuyển mình của cuộc sống không chỉ đơn thuần phản ánh thực tại mà còn là tài năng của Nguyễn Khải trong việc khắc họa tâm lý nhân vật.

Về mặt nghệ thuật, Nguyễn Khải sử dụng ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc, giàu hình ảnh và cảm xúc. Bí ẩn trong tâm trạng của chị Đào khi phải đối mặt với quá khứ và hiện tại, tác giả đã khéo léo lồng ghép những trạng thái tâm lý phức tạp, làm cho nhân vật trở nên sống động và gần gũi. Bên cạnh đó, những hình ảnh thiên nhiên và cuộc sống xung quanh được mô tả sinh động, giàu sức gợi. Nó không chỉ giúp người đọc cảm nhận được bức tranh nông thôn tươi đẹp, mà còn là một phần không thể thiếu trong hành trình tìm kiếm niềm hạnh phúc của chị Đào.

Tóm lại, đoạn trích trong "Mùa lạc" không chỉ phản ánh hiện thực nghiệt ngã của chiến tranh mà còn chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc. Qua câu chuyện của chị Đào, Nguyễn Khải muốn gửi gắm thông điệp về sức mạnh của ý chí, tinh thần bất khuất, và khát khao tìm kiếm hạnh phúc, không chỉ riêng của chị mà còn của biết bao người đã sống và chịu đựng trong những năm tháng gian lao ấy.
1
0
bảo hân
hôm qua
+5đ tặng

Đoạn trích trong tác phẩm Mùa lạc của Nguyễn Khải miêu tả cuộc sống đầy khắc nghiệt của chị Đào, một người phụ nữ bất hạnh, phải vật lộn với những khó khăn trong cuộc sống. Chị Đào lên nông trường Điện Biên với tâm lý mệt mỏi, muốn tìm một chốn dừng chân, thoát khỏi những đau khổ của quá khứ. Tuy nhiên, qua những ngày tháng lao động vất vả, chị dần tìm thấy niềm vui và hy vọng trong cuộc sống mới.

Đặc sắc trong nội dung là sự khắc họa sâu sắc tâm lý nhân vật chị Đào. Câu chuyện không chỉ nói về những mất mát của người phụ nữ này mà còn về sự kiên cường, niềm tin vào cuộc sống dù có nhiều đau buồn. Chị Đào dù đã từng trải qua những biến cố lớn nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm niềm vui trong lao động, trong tình bạn, trong những mối quan hệ mới.

Về nghệ thuật, Nguyễn Khải sử dụng lối viết miêu tả chi tiết, tỉ mỉ về cuộc sống của nhân vật. Những hình ảnh như "chân cứng đá mềm", "mái tóc óng mượt ngày xưa" hay "tiếng guốc đi lẹp kẹp" đều được xây dựng rất sinh động, phản ánh sâu sắc sự thay đổi của nhân vật theo thời gian. Bằng giọng văn trầm lắng, Nguyễn Khải đã truyền tải những suy tư, chiêm nghiệm về cuộc sống, về con người trong thời kỳ xây dựng đất nước.

Đoạn trích thể hiện tinh thần lạc quan, sự vươn lên của con người dù trong hoàn cảnh khó khăn. Nó phản ánh một phần chân thực về cuộc sống của những người lao động trong giai đoạn đầu xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, đồng thời cũng khẳng định niềm tin vào sức mạnh của lao động và tình người.




 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
+4đ tặng

Trong tác phẩm Mùa lạc, Nguyễn Khải đã khắc họa hình ảnh một người phụ nữ bất hạnh, chịu nhiều đau thương và thử thách trong cuộc sống – chị Đào. Đoạn trích phản ánh những tâm tư, suy nghĩ của chị trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời sau những mất mát, cũng như quá trình chị dần tìm lại niềm tin vào chính mình qua lao động và tình yêu thương. Cả về mặt nội dung và nghệ thuật, đoạn trích này đều thể hiện sự sâu sắc, tinh tế trong việc xây dựng tâm lý nhân vật và mô tả quá trình chuyển biến trong cuộc đời của chị Đào.

 

Đoạn trích kể về chị Đào, một phụ nữ đã trải qua nhiều bi kịch trong cuộc đời: mất chồng, mất con, sống một cuộc sống du mục, bấp bênh từ nơi này đến nơi khác để mưu sinh. Chị đã từng có gia đình, nhưng rồi bị bỏ rơi, cuộc đời chị như một chuỗi dài những ngày tháng cô đơn, vật vã. Tuy nhiên, khi đến nông trường Điện Biên, chị bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong chính bản thân mình. Chị không còn chỉ là một người phụ nữ đơn độc, mệt mỏi vì những khổ đau, mà là một phần của cộng đồng lao động, nơi chị bắt đầu tìm lại sức sống và hy vọng cho tương lai. Chị cảm nhận được một cái gì đó mới mẻ, tươi sáng hơn những gì đã qua, khi được làm việc cùng mọi người, khi được yêu thương và tôn trọng.

Nguyễn Khải đã xây dựng nhân vật chị Đào với một giọng văn đôn hậu, chiêm nghiệm, rất giàu cảm xúc. Sự thấm đẫm trong tâm lý nhân vật được thể hiện rõ qua những suy nghĩ, những cảm xúc mâu thuẫn trong chị Đào. Chị là người phụ nữ mạnh mẽ, dù phải đối mặt với khó khăn, nhưng lại luôn dằn vặt về số phận mình, về những mất mát đã qua. Điều này được thể hiện qua những câu văn như: "con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân," hay "muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống." Đây là những câu nói thể hiện sự bi quan, chán chường của chị, nhưng đồng thời cũng là tiếng kêu khát vọng, mong muốn tìm lại ý nghĩa cuộc sống.

Ngoài ra, tác giả sử dụng nhiều chi tiết tả thực nhưng cũng rất giàu hình ảnh để mô tả cuộc sống của chị Đào. Những miêu tả về mái tóc "óong mượt ngày xưa qua năm tháng đã khô lại, đỏ đi như chết," về chiếc áo bông "bạc," về đôi bàn chân "đã từng đi khắp mọi nơi" tất cả đều phản ánh sự mệt mỏi và kiệt quệ của người phụ nữ đã trải qua biết bao khó khăn trong cuộc đời. Nhưng điều đặc biệt là Nguyễn Khải không chỉ miêu tả một chị Đào tuyệt vọng, mà ông còn xây dựng một hình ảnh người phụ nữ đầy nghị lực, không cam chịu, luôn nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống.

 

Từ một người phụ nữ dường như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống, chị Đào dần tìm lại được niềm vui khi tham gia lao động tại nông trường Điện Biên. Chị Đào không chỉ tìm thấy niềm vui trong công việc mà còn tìm thấy tình yêu thương qua sự quan tâm của Huân, một thanh niên trẻ. Dù chị tự nhận mình không còn hy vọng vào tình yêu, nhưng những cử chỉ ân cần của Huân đã làm thức dậy trong chị cảm giác được yêu thương, được tôn trọng, giúp chị nhận ra rằng cuộc sống vẫn còn những điều tốt đẹp phía trước. Điều này thể hiện một thông điệp sâu sắc về sức mạnh của tình người và niềm tin vào cuộc sống.

 

Đoạn trích từ Mùa lạc của Nguyễn Khải không chỉ là câu chuyện về một người phụ nữ đơn độc trong cuộc sống, mà còn là một bức tranh phản ánh về những con người lao động nghèo trong xã hội mới, những con người đang tìm kiếm sự đổi thay và hy vọng trong những ngày tháng xây dựng đất nước. Qua việc khắc họa nhân vật chị Đào, tác giả đã mang đến cho người đọc một thông điệp đầy nhân văn: dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ đến đâu, chỉ cần con người không từ bỏ hy vọng, không ngừng lao động và yêu thương, thì vẫn có thể tìm thấy niềm vui và ý nghĩa cuộc đời. Cách miêu tả tâm lý nhân vật chân thực, sự chuyển biến trong nhận thức của chị Đào cũng là những điểm sáng trong nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Khải, tạo nên một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu sắc.




 

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×