Câu 1:
Bài thơ “Chế học trò ngủ gật” được viết theo thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật.
Câu 2:
Những từ ngữ miêu tả học trò ngủ gật trong bốn câu đầu của bài thơ là: “gật gà gật gưỡng”, “giọng khê nồng nặc không ra tiếng”, “mắt lim dim”, “nhắp đã cay”.
Qua những từ ngữ này, ta thấy hình ảnh học trò ngủ gật hiện lên rất rõ ràng, với sự mệt mỏi, ngái ngủ, đôi mắt lim dim không thể thức tỉnh, giọng nói ậm ờ không rõ ràng. Điều này thể hiện sự lười biếng, thiếu tập trung của học trò trong quá trình học tập.
Câu 3:
Tác giả đã dùng những từ ngữ như: "gật gà gật gưỡng", "khê nồng nặc", "lim dim", "ma men".
"Gật gà gật gưỡng" diễn tả hành động gật đầu liên tục, không kiểm soát, như thể học trò đang ngái ngủ.
"Khê nồng nặc" chỉ giọng nói khàn đặc, không rõ ràng, thể hiện sự mệt mỏi.
"Lim dim" miêu tả đôi mắt lờ đờ, không thể mở ra để tập trung.
"Ma men" là hình ảnh so sánh học trò ngủ gật với người say rượu, gây ấn tượng về sự say sưa, mất kiểm soát.
Sắc thái ý nghĩa của các từ ngữ này tạo nên một hình ảnh học trò lười biếng, không có tinh thần học tập. Giọng điệu trào phúng của nhà thơ thể hiện sự chê trách, mỉa mai đối với hành động ngủ gật của học trò.
Câu 4:
Chủ đề của bài thơ "Chế học trò ngủ gật" là chê bai thói quen ngủ gật của học trò, phản ánh sự lười biếng và thiếu ý thức học tập trong học sinh. Bài thơ mang tính trào phúng, khôi hài, nhằm lên án hành động thiếu nghiêm túc trong học tập của học trò.